Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 5

9:09 sáng – 14/09/2025

Ngực vừa tê vừa đau, cuối cùng Phó Viễn mới chịu yên.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, dường như tôi nghe thấy bên tai thì thầm:

“Sao hai người lại giống nhau thế? Ngay cả mùi hương cũng y hệt…”

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Phó Viễn đã không còn ở cạnh.

Tôi dụi mắt ra mở cửa, là Phó Yến.

Ánh mắt anh ta rơi thẳng vào dấu vết trên ngực tôi, khóe môi nhếch cười.

Cơn buồn ngủ biến mất, tôi vội siết chặt áo choàng:

“Anh…”

Phó Yến không trả lời, thẳng thừng bước vào, đóng cửa lại.

Tôi căng thẳng, trên đầu vang lên giọng nói trầm thấp:

“Cậu không phải Lục An, đúng không?”

!

12

Xong đời rồi.

Sao lại bị phát hiện nhanh thế?

Nụ cười trên mặt tôi suýt không giữ nổi.

Trong đầu toàn hiện lên cảnh hợp đồng bị bại lộ, rồi khoản bồi thường gấp mười lần nợ gốc.

Có bán cả người tôi đi cũng chẳng đủ trả.

Phó Yến nhìn tôi chằm chằm, khóe môi nhếch lên:

“Xem ra tôi đoán đúng rồi. Tôi có thể không vạch trần cậu, nhưng cậu phải nói cho tôi biết, Lục An thật sự đang ở đâu?”

Tôi liên lạc với Lục An.

Sau khi biết chuyện, cậu ta khó chịu tặc lưỡi một tiếng, bảo tôi dẫn người đến nhà.

Vừa thấy Phó Yến, đôi mắt hồ ly của Lục An liền nheo lại, vểnh ngón tay út mắng thẳng:

“Đồ cẩu súc.”

Bị chửi vậy mà Phó Yến cũng không nổi giận, chỉ nhướng mày:

“Về nước rồi, sao không báo tôi một tiếng?”

Bầu không khí giữa hai người quả thật vi diệu.

Hoàn toàn chẳng giống “quan hệ tốt” như Lục An từng nói.

Tôi còn đang quan sát thì điện thoại reo — là Phó Viễn gọi.

Đây là lần đầu tiên anh ta gọi cho tôi.

Lục An liếc tôi một cái, phẩy tay:

“Ra ngoài nghe đi, không cần ở lại đây.”

Tôi gật đầu, ôm điện thoại bước ra ngoài.

Trước khi khép cửa, lại thấy Phó Yến nói gì đó, khiến Lục An mặt đỏ bừng, vung tay tát.

Ngay giây sau, tay cậu ta bị Phó Yến giữ chặt, rồi ép xuống ghế sofa hôn…

Mặt tôi đỏ ửng, suýt đánh rơi cả điện thoại.

Vội vàng khép cửa lại.

Xem ra quan hệ bọn họ… đúng là “tốt” thật.

Điện thoại nối máy, Phó Viễn chỉ nói hai chữ:

“Qua đây.”

Rồi gửi cho tôi một địa chỉ.

Tôi mở ra, sững người.

Đây chẳng phải nơi tôi từng đánh quyền đen sao?

13

Trong lòng bất an, tôi vẫn tới điểm hẹn.

Một người anh em của Phó Viễn ngẩng đầu, huýt sáo, giọng mỉa mai:

“Ồ, vợ nhỏ của Phó thiếu gia đến rồi đây.”

Phó Viễn lạnh lùng đáp:

“Tôi đâu có thích loại yếu ớt như vậy.”

Tiếng cười trào phúng vang lên từ đám người.

Tôi đứng tại chỗ.

Có vẻ như chưa bị nhận ra.

Nhưng cảnh tượng bị cô lập và cười nhạo thế này, đúng là khó chịu.

Chắc đây chính là điều Phó Viễn muốn.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Tôi cố nặn ra một nụ cười, vểnh ngón tay út, giả giọng mảnh mai:

“Anh tìm em có chuyện gì vậy?”

Tiếng cười càng ồn hơn:

“Má ơi, còn bày đặt vểnh ngón tay út cơ đấy?”

“Cái giọng y như thái giám, buồn cười chết đi được.”

“Phó thiếu gia, ông cụ nhà anh từ đâu vớ được cái Omega ẻo lả thế này?”

Cười nhạo đến mức xúc phạm cơ thể, tay tôi siết chặt lại.

Trong đầu nhẩm ba lần — tôi là Omega yếu đuối.

Phó Viễn hờ hững vẫy tay gọi.

Tôi chậm chạp bước qua.

Vừa ngồi xuống, đám người lại bắt đầu:

“Phó thiếu gia, thật cho Lục An xem đánh quyền sao?”

“Nó hiểu nổi không? Lỡ đâu tí nữa sợ quá khóc nhè thì sao?”

“….”

Trong lòng tôi khinh bỉ hừ một tiếng.

Khóc cái quái gì.

Lúc tôi còn đánh quyền, mấy thằng như bọn mày, một đấm một thằng.

Trận đấu bắt đầu.

Nhìn cảnh kịch liệt trên võ đài, tay tôi ngứa ngáy.

Nhưng ngoài mặt, vì nhân设, tôi giả bộ sợ hãi.

Mãi cho tới khi trận kết thúc, Phó Viễn mới mở miệng:

“Lục An, tôi biết cậu thích tôi. Nhưng tôi chỉ thích kiểu người biết đánh quyền, rắn rỏi. Cho nên khuyên cậu nên sớm từ bỏ, đi nói với ông nội về chuyện ly hôn. Như vậy tốt cho cả hai.”

Tôi vội lắc đầu.

Không được.

Tôi và Lục An ký hợp đồng hẳn ba năm cơ mà.

Trong mắt người khác, lại giống như tôi yêu Phó Viễn đến điên dại.

Một Alpha hay gây sự cười nhạo, chỉ vào võ đài:

“Ê, đồ ẻo lả, mày cũng nghe rồi đó. Phó thiếu gia chỉ thích người biết đánh quyền. Mày thích anh ta thế, dám lên đây thử với tao không?”

Nói xong còn cười đểu:

“Có điều, với một Omega yếu đuối như mày, chắc không dám đâu. Đến lúc bị tao đấm cho khóc gọi ba, đừng trách.”

Tôi bị khiêu khích, lửa giận bốc lên.

Lâm Thịnh, nhịn một chút.

Nhịn một chút sóng yên biển lặng.

Nhịn…

Mẹ kiếp! Nhịn cái quái gì!

Tôi liếm răng hàm, cười nhạt:

“Được, tôi nhận.”

14

Thấy tôi thực sự bước lên võ đài, đám người mới thôi cười cợt, nhỏ giọng nói với Phó Viễn:

“Phó thiếu gia, bọn em đã làm theo rồi. Cười nhạo nó, xúi nó bỏ cuộc, rồi chọc nó lên đài. Nhưng thật ra nó cũng gan lì phết.”

“Hơn nữa, nhìn ra được nó thật sự thích anh đấy. Một Omega yếu ớt mà vì anh dám liều mạng thế này.”

“Chúng em biết anh vẫn còn nhớ cái Beta tháng trước, nhưng người ta ngủ với anh xong đã chạy, chắc chỉ coi anh như trò vui. Giờ chẳng biết biến đâu rồi, mà anh vẫn còn nghĩ mãi.”

Phó Viễn bị chọc trúng chỗ đau, ánh mắt lạnh lùng quét qua.

Cả đám lập tức im re.

Tôi đeo găng vào, máu nóng sục sôi.

Đối thủ Alpha cười khẩy:

“Tao là A, còn mày là O. Tao nhường mày ra tay trước, kẻo nói tao bắt nạt…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị tôi đấm ngã lăn quay.

Chẳng kịp phản ứng.

Trước khi ngất, mắt hắn mở to không tin nổi:

“Không… không chơi đẹp…”

Rất nhanh, hắn được đưa đi cấp cứu.

Tôi xoay người, giơ nắm đấm với đám Alpha:

“Còn ai nữa không?”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận