Dưới khán đài, Phó Viễn nhìn chằm chằm tôi, rồi bắt đầu vỗ tay:
“Cú đấm đẹp lắm.”
Nói nhảm.
Đừng lấy thú vui nghiệp dư ra thách thức dân chuyên.
Tôi còn đang đắc ý, thì Phó Viễn nheo mắt, chậm rãi đứng dậy:
“Cơ mà, một thiếu gia Omega yếu đuối nhà họ Lục, từ bao giờ biết đánh quyền thế?”
Nụ cười trên mặt tôi cứng lại.
Xong rồi, mải sướng quá, lộ nhân设 rồi.
Tôi nuốt nước bọt, vội vểnh ngón tay út, giả giọng mềm yếu:
“Là… là học được trước đây thôi, anh.”
Phó Viễn bước lên đài, từng bước ép sát, hơi thở nóng hổi phủ xuống:
“Hơn nữa, cách cậu ra đòn… rất giống một người mà tôi từng quen.”
Tôi chột dạ, không dám nhìn vào mắt anh ta:
“Vậy… vậy sao?”
Trên đỉnh đầu, giọng Phó Viễn nghiến răng:
“Đúng. Tôi đã theo đuổi người đó mấy tháng. Vậy mà hắn ngủ với tôi một lần rồi chạy, chỉ để lại một dãy số. Tôi tra cái dãy số ấy cả buổi sáng, không tìm ra được liên lạc. Sau đó thì hắn biến mất luôn. Cậu nói xem, hắn có ý gì?”
Tôi ngớ người.
Rồi bừng tỉnh.
Mẹ nó! Chẳng trách rõ ràng tôi đã ngủ với anh ta, mà anh ta lại không hề chuyển tiền…
Khoan đã!
Trước đó, Phó Viễn thật sự… đang theo đuổi tôi?!
15
Trên đường về, ánh mắt của Phó Viễn vẫn dừng trên người tôi.
Tôi cúi đầu, không nói một câu.
Trong đầu ra sức nhớ lại quá trình quen biết với anh ta.
Lúc đầu, khi tôi giả làm Beta đi đánh quyền đen, chẳng ai coi trọng tôi.
So với một đám Alpha cao to, thì với một Omega như tôi, xét về thể chất vẫn luôn ở thế yếu.
Tôi thường xuyên bị đánh, thường xuyên thua.
Nhưng tôi chịu đau giỏi.
Thua thì luyện tập thêm, bị quật ngã thì bò dậy.
Không biết từ khi nào, tôi luôn cảm nhận được một ánh mắt nóng rực dõi theo mình.
Tôi không mấy để ý.
Sau đó, ngày nào cũng có hoa và quà gửi đến.
Sau mỗi trận quyền bị thương, lại đột nhiên có bác sĩ giỏi tới điều trị cho tôi.
Tiền thưởng cũng đột ngột tăng cao.
Rồi đến lúc Phó Viễn bao trọn sàn đấu.
Lần đầu tiên anh ta bao tôi, tôi vừa lau mồ hôi vừa hỏi:
“Ngài muốn xem tôi đánh với ai?”
Phó Viễn đưa tôi chiếc khăn, mỉm cười lắc đầu:
“Tôi muốn cậu nghỉ ngơi.”
Sau đó, ánh mắt sâu hun hút của anh ta lại dán chặt vào ngực tôi:
“Cho tôi bóp thử không?”
…
“Im lặng thế? Không phải cậu thích tôi lắm à?”
Giọng nói của Phó Viễn kéo tôi trở về thực tại.
Anh ta khác hẳn vẻ lạnh nhạt bình thường, chủ động nghiêng người về phía tôi.
Tôi căng cứng cả người.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenChưa kịp phản ứng.
Vậy, người anh ta nói thích là Beta khỏe mạnh kia… là tôi sao?
Anh ta ghé sát tai tôi, hơi thở phả lên, bàn tay thì luồn vào trong áo:
“Da trắng hơn rồi, tay sờ cũng mịn hơn, ngay cả giới tính cũng thay đổi. Nhóc Beta, cậu giỏi lắm.”
Mặt tôi đỏ bừng, vẫn cố gắng giả vờ, cất giọng mềm ngọt:
“Anh… anh Viễn đang nói gì vậy, em là Omega mà…”
Bàn tay kia bỗng siết mạnh trên ngực.
Tôi không kìm nổi, bật ra tiếng rên nghẹn.
Giọng nói khàn đục vang lên ngay bên tai:
“Kêu thêm vài tiếng nữa đi.”
Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.
Chết tiệt.
Hình như không lừa được nữa rồi.
16
Khi tôi còn căng thẳng, Phó Viễn đã rút tay lại:
“Đùa thôi. Tôi biết cậu là Omega. Chỉ là cái Beta tôi thích, sau khi ngủ với tôi xong lại chạy mất. Cậu bảo, tôi phải làm gì với cậu ta?”
Tim tôi đập loạn, suýt không giữ nổi biểu cảm.
Ý anh ta là gì?
Đã nhận ra rồi sao?
Tôi gượng cười:
“Em… em đâu biết được…”
Phó Viễn nheo mắt nhìn tôi, cười như không cười:
“Trùng hợp quá, tôi sắp vào kỳ mẫn cảm. Nếu bắt được cậu ta, chi bằng nhốt trong phòng, làm đến mức không xuống nổi giường, cậu thấy sao?”
Tôi lạnh sống lưng:
“Cái này… không hay lắm…”
Anh ta hừ lạnh:
“Sao? Ghen à? Vậy thì ba người cùng nhau cũng được…”
Càng nói càng ghê gớm.
Tôi cắn răng im re.
Về đến nhà, tôi lập tức trốn vào phòng.
May là anh ta không tìm tôi nữa.
Nhưng nửa đêm, tôi lại bị thứ cảm giác quen thuộc đánh thức.
Mơ màng mở mắt, quả nhiên có cái đầu lông xù đang rúc vào ngực mình.
Phó Viễn lại mộng du.
Tôi chỉ biết nhắm mắt, cam chịu chờ anh ta làm đủ.
Nhưng hôm nay khác lạ.
Anh ta không dừng lại ở ngực. Hơi thở nóng hổi còn chậm rãi trượt xuống dưới.
Tôi run bắn, nắm chặt ga giường, mồ hôi túa ra.
“Đừng…”
Nhưng người mộng du thì nào nghe thấy.
Hơn nữa, mùi thông tin tố long đởm lan đặc quánh khắp phòng, khác hẳn mọi khi anh ta cố thu lại.
Đến khi bàn tay nóng bỏng luồn vào quần ngủ…
Tôi cắn chặt chăn, suýt bật khóc.
Rất lâu sau, Phó Viễn mới thỏa mãn.
Anh ta vẫn nhắm mắt, chép miệng, đứng dậy rời đi.
Dáng đi có chút kỳ lạ.
Chỉ còn lại tôi, mềm oặt trên giường như sắp tan chảy.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.