Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 4

9:08 sáng – 14/09/2025

Rõ ràng phòng có điều hòa, vậy mà tôi lại đổ mồ hôi như tắm.

Mãi sau, Phó Viễn mới như được thỏa mãn, trở mình nằm ngủ bên cạnh tôi.

Cuối cùng cũng xong.

Cơn buồn ngủ kéo tới, tôi cũng thiếp đi.

Sáng hôm sau, tôi bị lay tỉnh dữ dội.

Phó Viễn nhìn tôi đầy chán ghét:

“Lục An? Sao cậu lại ở đây? Đêm đầu tiên đã dám chui vào phòng tôi, gấp gáp vậy à?”

Tối qua tôi vốn đã ngủ không ngon, nay lại mệt mỏi rã rời.

Đối diện với sự chất vấn, tôi chỉ có thể thở dài, cố gắng duy trì vai diễn Omega ẻo lả:

“Ông xã, đây là phòng của em mà.”

Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta thoáng cứng lại, sau đó hơi đỏ, vừa bước xuống giường vừa lạnh giọng:

“Hừ, ai biết cậu đã bỏ cái gì quyến rũ trong phòng. Đừng tưởng tôi sẽ mắc bẫy!”

Nhìn anh ta tránh tôi như tránh rắn độc, trong lòng tôi bỗng nổi lên ý muốn trêu chọc.

Tôi từ từ ngồi dậy, nới lỏng áo choàng, để lộ dấu đỏ sưng và vết cắn trên ngực.

Tôi vểnh ngón tay út, giả giọng mảnh mai, tỏ vẻ ấm ức:

“Rõ ràng tối qua anh cứ nhất quyết đòi, em không cho, anh còn hung dữ với em…”

Ánh mắt Phó Viễn dán chặt vào ngực tôi, mặt đỏ bừng, ấp úng:

“Ai… ai biết cậu lại xịt gì lên ngực. Có sưng thì cũng… cũng chỉ thế thôi. Đừng mơ, cậu chẳng thể nào so với anh ấy!”

Nói xong, anh ta quay người bỏ đi, bước đi cứng ngắc.

Tôi nhìn theo bóng lưng ấy, ngáp dài.

Đúng là người nhà giàu sao?

Rõ ràng đã có người mình thích, vậy mà trước đó vẫn từng chọn tôi để qua đêm.

Giờ lại bị ép cưới liên hôn.

Hóa ra con cháu hào môn cũng chẳng hề tự do.

10

Vài ngày sau đó, Phó Viễn cố tình không về.

Như thể muốn lạnh nhạt tôi.

Nhưng tôi lại thấy thoải mái, vì có anh ta ở cạnh, tôi luôn nhớ tới chuyện đêm đó, cả người chẳng yên.

Trưa hôm ấy, tôi vừa bước ra khỏi phòng thì một giọng nam trầm ấm gọi:

“Lục An.”

Tôi quay đầu lại, là anh trai của Phó Viễn — Phó Yến.

Chết rồi.

Lục An từng nói, người này là kẻ thù không đội trời chung của cậu ta.

Dù cậu ta mười tuổi đã ra nước ngoài, nhưng hai người từ nhỏ vẫn từng gặp.

Sợ bị lộ, tôi vội vểnh ngón tay út, giả giọng ẻo lả của Lục An:

“Chào anh.”

Phó Yến bật cười khẽ, ánh mắt đầy ẩn ý.

Anh ta từng bước áp sát, dồn tôi vào góc tường:

“Có vẻ nhà họ Lục thật sự sa sút rồi. Trước đây cậu toàn gọi tôi là đồ cẩu súc cơ mà.”

Áp lực từ một Alpha thượng đẳng ập tới, đầu tôi ong ong.

Sao lại khác với lời Lục An kể?

Cậu ta chẳng nói quan hệ hai người rất tốt sao?

Tốt mà gọi nhau là đồ cẩu súc à?

Phó Yến kẹp lấy tai tôi, gương mặt tuấn tú kề sát, hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi:

“Hết tiền thật rồi sao không tìm tôi? Tôi còn giàu hơn thằng em tôi nhiều…”

Não tôi hoàn toàn treo máy.

Đây rốt cuộc là cái tình huống gì vậy?

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

……

Đang căng thẳng, bỗng tôi bị kéo ra khỏi vòng tay anh ta.

Là Phó Viễn.

Anh ta lạnh giọng:

“Hai người đang làm gì?”

Phó Yến tựa vào tường, giọng nhàn nhã:

“Đừng căng, tôi chỉ đang chào hỏi bạn thanh mai thôi mà.”

Chữ “thanh mai” anh ta cố tình nhấn mạnh.

Mặt Phó Viễn lập tức tối sầm.

11

Đợi Phó Yến đi rồi, Phó Viễn bực bội trừng mắt nhìn tôi:

“Mới không gặp tôi mấy hôm, cậu đã ăn mặc thế này đi quyến rũ anh trai tôi?”

Tôi cúi đầu nhìn lại bản thân — kín mít từ trên xuống dưới.

Lần này chẳng cần giả vờ, tôi thật sự ấm ức:

“Em không có…”

Mặt anh ta sa sầm, chẳng thèm hỏi, kéo cổ áo tôi lại, cài luôn cả cúc trên cùng.

Sau đó, ánh mắt từ trên xuống dưới quét một vòng, cuối cùng mới giãn ra:

“Thế mới được. Sau này ở nhà, áo sơ mi phải cài đến khuy cuối cùng, nhớ chưa?”

Tôi im lặng, gật đầu.

Anh ta đi rồi, tôi kéo cổ áo, cảm giác nghẹt thở.

Khẽ thở dài.

Phó Viễn rõ ràng là đang cố tình làm khó tôi.

Tối đến, ba người chúng tôi cùng ăn cơm.

Cơm do dì giúp việc nhà họ Phó nấu, cực kỳ ngon.

Tôi đang tập trung ăn, thì Phó Yến lại lên tiếng:

“Lục An, sao tôi nhớ hồi nhỏ cậu ghét ăn cần tây lắm?”

Đũa trong tay tôi run lên.

Xong rồi, rõ ràng đã học thuộc sở thích của Lục An, nhưng vì đồ ăn ngon quá nên quên béng.

Tôi gượng cười, vểnh ngón tay út, giả giọng nũng nịu:

“Cái từng ghét… thì rồi cũng có thể không ghét nữa, đúng không anh?”

Ánh mắt Phó Yến sâu thẳm, như đang dò xét, chậm rãi hỏi:

“Thế còn người mà cậu từng ghét thì sao?”

Ý gì đây?

Đang thử tôi sao?

Tôi thấy hoảng, chỉ có thể cười ngọt ngào hơn, cố che giấu.

Bên cạnh, mặt Phó Viễn đã đen kịt.

Anh ta ném mạnh đũa xuống:

“Lục An, lo ăn cơm đi! Ngay cả ăn cũng không nghiêm túc!”

Tôi vội vàng cúi đầu ăn lấy ăn để.

Lúc này, Phó Yến mới dời mắt đi, nhưng ánh nhìn vẫn đầy suy nghĩ.

Cơm xong, Phó Viễn chặn tôi lại, mặt lạnh tanh:

“Quy củ nhà họ Phó, ăn cơm không được cười.”

Bề ngoài tôi vâng lời, trong lòng lại thở dài.

Người nhà giàu đúng là lắm phép tắc.

Nửa đêm, tôi lại bị liếm tỉnh.

Mắt mở to nhìn trần nhà, chỉ thấy tuyệt vọng.

“Lần này, sự giày vò kéo dài suốt nửa tiếng.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận