Nhưng mỗi lần hắn ra tay, lực đạo lại càng nặng hơn lần trước.
Hôm ấy, khi hắn lại trút giận lên người mẹ, tôi bé nhỏ ôm chặt lấy ống quần ông ta, gào lên:
“Không được đánh mẹ tôi!”
Mẹ tôi toàn thân đầy thương tích, lảo đảo chạy ra cửa, nhưng đến nơi lại không kìm được mà ngoái đầu lại.
Cha tôi đang từng quyền, từng quyền giáng xuống người tôi:
“Thằng súc sinh! Buông tao ra!”
Em gái tôi khóc nấc bên cạnh.
Mẹ vừa khóc vừa khập khiễng muốn quay lại.
Tôi gào khóc với bà:
“Mẹ, chạy đi! Đừng lo cho chúng con, cũng đừng quay lại…”
Đừng quay lại nữa.
Tôi không muốn bà phải chịu đòn thêm lần nào nữa.
Ánh mắt mẹ nhòe trong nước mắt nhìn tôi một cái, cuối cùng quay đầu bỏ đi, không hề ngoảnh lại.
Tôi mặt mũi bầm dập, thế mà lại cười.
Cha tức giận đến cực điểm, một cú đấm thẳng vào tuyến thể của tôi.
Bác sĩ nói, tuyến thể của tôi đã hỏng một nửa.
Có lẽ ông trời có mắt, chẳng lâu sau, cha tôi cũng chết vì rượu.
Nhưng nợ nần thì đâu biến mất.
Tôi chỉ còn cách giả vờ là Beta, đi đánh quyền cùng đám Alpha.
Bởi vì tôi chịu đòn giỏi.
Dẫu vậy, số tiền đẫm máu kiếm được sau mỗi trận đấu cũng chẳng đủ trả lãi cao ngất của bọn cho vay nặng lãi…
Nhưng giờ, mọi thứ cuối cùng cũng đã qua.
Tôi lau đi nước mắt.
Nghe nói đối tượng liên hôn là một Alpha thượng đẳng, tính tình cực tệ, cho nên Lục An mới không muốn kết hôn mà đẩy tôi thay thế.
Nhưng tôi biết, so với những ngày từng trải qua trước đây.
Thì đó chẳng khác nào thiên đường.
7
Quả đúng như lời Lục An.
Đối tượng liên hôn quả nhiên khó gần.
Đêm tân hôn, vừa bước vào phòng, hắn đã lạnh giọng cảnh cáo:
“Lục An, tôi không hứng thú với loại Omega ẻo lả như cậu. Không biết cậu dùng thủ đoạn gì mà khiến ông nội ép tôi cưới, nhưng từ nay tránh xa tôi ra, nếu không thì…”
Tôi thầm thở dài.
Quả thật, liên hôn đối với tôi chẳng dễ dàng gì.
Những lời cay nghiệt cứ không ngừng tuôn ra từ miệng hắn.
Tôi cố gắng nhịn xuống cơn thôi thúc muốn tung một cú đấm.
Trong lòng lẩm nhẩm ba lần — tôi là một Omega ẻo lả.
Thế rồi tôi cất giọng mảnh mai, vểnh ngón tay út, ép mình đỏ hoe mắt:
“Ông xã sao lại nói vậy chứ, em rõ ràng là thương ông xã nhất mà…”
Kết quả, ngẩng đầu lên, tôi sững sờ.
Đó là một gương mặt quen thuộc.
Phó Viễn khoanh tay trước ngực, vẫn lạnh lùng nói:
“Đừng gọi tôi là ông xã. Tôi đã có người mình thích rồi. Đó là một Beta mạnh mẽ, chứ không phải loại yếu ớt như cậu…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenĐầu tôi trống rỗng, chẳng nghe lọt chữ nào.
Xong rồi.
Sao đối tượng liên hôn của nhà họ Lục lại chính là Phó Viễn?
Một tháng trước, tôi vừa mới ngủ với anh ta!
Lẽ nào việc tôi giả làm thiếu gia nhà họ Lục sẽ bị bại lộ?
Nghĩ đến số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ kia, lòng tôi run bần bật, không dám hé miệng.
8
Ánh mắt hắn chạm phải tôi, giọng nói khựng lại.
Ngay giây sau, hắn vội nghiêng đầu, vành tai đỏ bừng, lạnh giọng nói:
“Đừng tưởng dùng đôi mắt đó nhìn tôi thì tôi sẽ mềm lòng. Loại Omega ẻo lả lại còn bám dính như cậu, tôi chẳng thèm để mắt thêm lần nào đâu.”
Nói rồi, hắn quay người bước đi.
Cửa bị đóng sầm thật mạnh.
Tôi vừa thấy khó hiểu, vừa thở phào nhẹ nhõm.
May mà hôm đó tôi nhất quyết giữ mặt nạ.
Có vẻ Phó Viễn không nhận ra tôi.
Nhưng cơ thể tôi lại vẫn phản ứng với thông tin tố của hắn.
Lần đó, tuy Phó Viễn không cắn tuyến thể tôi, nhưng đã mạnh mẽ xông thẳng vào nơi sâu kín nhất.
May mắn là tôi không rơi vào kỳ phát tình, nên không bị đánh dấu vĩnh viễn…
Chỉ là cảm giác vừa tê vừa căng ấy.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, cả người đã nóng bừng.
Đêm đó, tôi nằm trên chiếc giường rộng hai mét vuông.
Hoàn toàn khác hẳn cái phản giường gỗ cứng ngắc trong căn nhà thuê rách nát.
Nệm êm, phòng rộng, không hề có mùi ẩm mốc của mưa dột.
Tôi ôm chăn mềm mại, thơm tho, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đó là giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay của tôi.
Cho đến nửa đêm, tôi bị một thứ kỳ lạ ở ngực đánh thức.
Trong cơn mơ màng, tôi mở mắt.
Trong bóng tối, một cái đầu lông xù đang cọ cọ, đẩy đẩy vào ngực tôi.
Còn vang lên cả tiếng nước…
9
Cảnh quen thuộc ấy ngay lập tức kéo tôi về một tháng trước.
Phó Viễn cũng từng vùi mặt vào ngực tôi như thế…
Mặt tôi đỏ bừng, giọng nói quên cả phải giả vờ:
“Phó Viễn, đừng liếm nữa…”
Nhưng động tác của anh ta chẳng dừng lại.
Nhìn kỹ, mắt anh ta vẫn nhắm, vừa chép miệng vừa lẩm bẩm như mơ:
“Rắn chắc thật.”
Giống như đang mộng du.
Nghe nói không thể đánh thức người đang mộng du.
Tôi cố nhịn cơn bực muốn hất anh ta ra, nhắm mắt, nắm chặt ga giường.
Ngực vừa đau vừa ngứa.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.