Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 6

5:22 chiều – 20/09/2025

Tập Thanh vừa bị tôi đánh thức, vậy mà tính tình vẫn rất tốt.

Tỉnh táo rồi thì liền hào hứng kể tôi nghe hôm nay mình đã làm gì.

Bằng cái giọng mềm mại đặc trưng ấy.

Nghe đến mức tôi muốn châm thuốc hút.

Tìm mãi trong túi chẳng thấy viên kẹo nào, lại lôi ra được bao thuốc.

Vừa châm lửa xong thì đầu dây bên kia im bặt.

Cậu nhắc khẽ:
“Đừng hút thuốc… không tốt cho sức khỏe đâu.”

Tôi cười, nói:
“Tai thính đấy. Bảo sao hôm ấy ở sân thượng nghe thấy tôi nói chuyện.”

Nghĩ đến chuỗi sự việc bắt đầu từ hôm đó.

Tập Thanh ngập ngừng hồi lâu, rõ ràng là ngại rồi.

Khẽ khàng nói một câu “Chúc mừng năm mới”, rồi cúp máy.

Giọng nói của Omega trong vắt, mềm mại, dù qua điện thoại giữa đêm lạnh vẫn khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Cúi đầu nhìn xuống, đầu ngón tay bị tàn thuốc làm bỏng.

Thì ra điếu thuốc đã cháy hết lúc nào không hay.

17

Mùng ba Tết, mang theo hàng loạt lời dặn dò của bố, tôi lại bay về B thị.

Thật sự không muốn ở lại cái nhà đó nữa, tránh phải bị ép đi thăm thằng con riêng kia trong bệnh viện.

Trưa đặt chân xuống B thị, tôi về căn hộ của mình rồi ngủ một giấc.

Tỉnh dậy đã là chiều tối.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo và tiếng pháo hoa nổ lách tách.

Tôi vừa đói vừa khát, lục tung nhà chẳng tìm được chút đồ ăn nào.

Đành phải đặt đồ ăn ngoài, đói đến mức bụng sôi ùng ục mà ngồi chờ.

Thê lương y như ông già cô đơn tuổi bảy mươi không con cháu.

Màn hình điện thoại hiện ba chữ “Nhát gan nhỏ”.

Tôi cũng hơi ngỡ ngàng.

Cái Omega này lắp thiết bị cảm biến lên người à?

Cứ hễ tôi “u ám” là cậu ta lại biết chắc?

Tâm trạng không tốt, tôi lười biếng bắt máy:
“A lô?”

Giọng Tập Thanh thì lại vui vẻ:
“Phương Tư Dư, em mang bánh chẻo cho anh được không? Bố em đi chúc Tết họ hàng rồi, nhà còn nhiều bánh quá.”

Giọng nói trong trẻo của cậu hòa lẫn với tiếng gió thổi vù vù, âm điệu đầy phấn khởi.

Tôi có thể hình dung ra cảnh cậu đang đứng ngoài ban công, tươi cười gọi điện cho tôi.

Gửi đồ ăn cho người khác, có gì mà vui thế cơ chứ.

Tôi im lặng một lúc.

Có lẽ vì tôi không nói gì, Tập Thanh lại nhẹ giọng gọi tên tôi.
“Được không anh?”

Cái Omega này thật thông minh, sinh ra đã biết cách khiến người khác mềm lòng.

Tôi bật cười một tiếng:
“Được, đến đi. Ngon thì có thưởng.”

18

Tôi cứ nghĩ Tết năm nay sẽ chẳng khác gì mọi năm.

Cũng nhàm chán đến mức chỉ muốn chui vào chăn ngủ.

Nhưng tôi phải thừa nhận.

Khi mở cửa, thấy một Omega quấn khăn kín cổ, đầu mũi đỏ hồng vì lạnh, vừa hít mũi vừa cười ngốc nghếch.

Rồi dùng giọng nghẹt mũi nói:
“Em mang bánh chẻo đến cho anh này~”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Tuy hơi sến súa, nhưng tôi thực sự cảm thấy… tim như lệch một nhịp.

Omega vừa vào nhà đã bận rộn luôn tay, bày từng món trong bình giữ nhiệt lên bàn.

“Không biết anh thích nhân gì, nên em mang mỗi loại một ít, nước chấm cũng pha sẵn rồi…” – cậu lải nhải.

Rõ ràng cùng tuổi tôi, nhưng cứ phải làm bộ như người lớn chăm sóc người ta.

Đúng là bản năng của Omega sao?

Tôi ngồi xuống, gắp vài cái bánh ăn, còn húp một ngụm nước canh ấm.

Dạ dày như được xoa dịu.

Omega hí hửng ngồi đối diện tôi, tháo khăn choàng ra, để lộ gương mặt ửng hồng vì hơi ấm trong nhà.

Cậu háo hức hỏi, mắt long lanh:
“Ngon không anh?”

Tôi gật đầu, rồi bất chợt cầm lấy bình giữ nhiệt.

Khóe mắt liếc thấy lòng bàn tay cậu hằn một vệt đỏ do mang nặng.

Tôi hỏi:
“Không nặng à? Mang bao nhiêu thứ như vậy.”

Căn hộ tôi ở là toà xa nhất từ cổng khu chung cư, người ngoài lại không được lái xe vào.

Từ lúc tôi gọi bảo vệ mở cổng đến giờ, cũng hơn mười phút rồi.

Một Omega mong manh như vậy, xách cả bình thức ăn đi bộ xa như thế.

Tập Thanh có vẻ ngại, rụt tay lại giấu dưới gầm bàn, cười tít mắt, lắc đầu.

19

Cậu còn giục tôi:
“Ăn nhanh đi, kẻo nguội mất.”

Một lúc sau, tôi bỗng chợt nhớ ra:
“Sao cậu biết tôi về lại B thị rồi?”

Tập Thanh ngạc nhiên nhìn tôi:
“Anh đăng lên vòng bạn bè mà.”

Cái bài đăng đó là tôi cố ý đăng để vả mặt người đàn ông kia.

Để nói với ông ta rằng, dù có chết tôi cũng sẽ không đi thăm cái đứa con hoang đó.

Nếu là thường ngày, tôi chắc chắn sẽ lấy cớ trêu cậu một chút.

Nói vài câu kiểu như: “Quan tâm tôi vậy, không phải là thích tôi đấy chứ?”

Nhưng lúc này, bộ dạng cà lơ phất phơ của tôi lại hiếm khi nghiêm túc.

“Tập Thanh,” — lần đầu tiên tôi gọi tên cậu một cách đàng hoàng.

Khiến cậu Omega đang cười dịu dàng và mải nghĩ ngợi đó ngơ ngác quay đầu lại nhìn tôi.

“Cậu quan tâm tôi như vậy, không phải là thích tôi đấy chứ?”

Trong lòng tôi âm thầm đếm ngược ba giây, nghĩ nếu cậu xấu hổ thì coi như tôi chỉ đùa.

Thế nhưng cậu lại im lặng, mím chặt môi không nói gì.

Trên mặt tôi không có nụ cười, gương mặt cậu cũng căng cứng lại.

Không khí bỗng trở nên ngột ngạt.

Đôi mắt to ấy lại như sắp rưng rưng.

Tôi khẽ thở dài, cuối cùng cũng hạ quyết tâm:

“Bình giữ nhiệt, tôi rửa rồi sẽ trả lại.”

“Sau này… chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

“Tôi sẽ không thích cậu đâu.”

Tương lai tôi chắc chắn sẽ không ở lại nơi này.

Chúng tôi cũng khó mà có kết quả.

Thay vì để cậu cứ ngốc nghếch tốt bụng với một Alpha không có khả năng,

Chi bằng sớm để cậu nhận ra sự thật.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận