Nghĩ một chút, cũng không phủ nhận, chỉ nói:
“Có một Omega… khá thú vị.”
Cảm giác của tôi với Tập Thanh, cũng chỉ đến mức đó thôi.
Một Omega thú vị, để giết thời gian.
Có thể cậu ấy dễ thương, nhưng chưa đủ để tôi dừng lại vì cậu ta.
13
Về nước đúng vào đêm Giao thừa.
Về đến nhà thì vừa đúng giờ ăn cơm.
Một Omega dịu dàng đang ngồi trên sofa, vừa thấy tôi bước vào liền ngạc nhiên mở to mắt, lập tức nước mắt lưng tròng:
“Bố tưởng con không về nữa.”
Tôi cười: “Sao lại thế được, ông già còn chưa chết mà. Con là đứa con hiếu thảo thế cơ mà, tất nhiên phải về thăm chứ.”
Bố nhẹ nhàng vỗ tay tôi một cái, mím môi không vui.
Ông nhỏ giọng dạy dỗ:
“Bố đã nói rồi, về nhà thì đừng ăn nói kiểu đó. Giờ vẫn phải dựa vào cha con. Với lại, nói năng dễ nghe một chút thì đỡ khổ hơn.”
Tôi cười lạnh, nhưng ánh mắt lại lướt qua Omega đang vui rõ rệt, không phản bác nữa.
Cậu ta cười, vừa ngắm tôi vừa nói tôi gầy đi, rồi lại cao lên.
Bắt đầu tán gẫu những chuyện thường ngày.
Bố đã một năm không gặp tôi.
Lúc đầu là bị ép ở lại B thị để kiểm điểm, sau đó thì tôi không muốn về nữa.
Tôi cũng không muốn làm ông cụ mất hứng.
14
Đợi thêm năm phút nữa.
Anh tôi cũng lạnh mặt bước vào nhà, thấy tôi thì sắc mặt dịu đi một chút, bắt đầu hỏi han mấy chuyện lặt vặt.
Người hầu lần lượt bê từng món lên bàn.
Dọn từ đầu bàn đến cuối bàn.
Bữa cơm tất niên này,
Tuy ngầm sóng ngầm dữ dội, nhưng bề ngoài vẫn xem như êm đềm.
Không khí ấm cúng, không ai nhắc đến việc vì sao gia chủ nhà họ Phương lại vắng mặt vào thời khắc này.
Ông nội đen mặt liếc về phía cửa ra vào.
Vừa định nói “ăn cơm”…
Mấy phút sau, cửa lớn mở ra, tiếng cười đùa của trẻ con vang lên.
Bố tôi tái mặt, siết chặt nắm tay, rõ ràng đang cố nhẫn nhịn.
Chỉ vậy thôi là tôi đoán ra vì sao lúc nãy anh tôi lại khó chịu đến thế.
Tựa cằm vào tay, tôi nhàn nhã nhìn người đàn ông cao lớn tóc dài đi vào.
Phía sau hắn còn dắt theo hai đứa trẻ, một trai một gái.
Là hai đứa con riêng, do nhân tình bên ngoài sinh.
Bao năm nay cứ tìm đủ cách để đưa hai đứa nhỏ vào mắt ông nội.
Con gái nhỏ đang được người hầu dắt tay, vừa khóc vừa làm ầm.
Cậu con trai lớn – một Alpha – thì nhanh mồm gọi “Chào ông nội.”
Người đàn ông đó cũng nhìn thấy tôi, rồi lại nhìn sang Omega bên cạnh tôi đang cố nén nước mắt.
Bước chân khựng lại, cuối cùng vẫn dửng dưng sai người hầu kê thêm ba cái ghế.
Người cần sĩ diện, cây cần có vỏ.
Nhưng có người lại chẳng cần hai thứ đó.
Dẫn con riêng đến dự bữa cơm Giao thừa, chắc là thấy cả nhà này yên ổn quá rồi.
Đáng lẽ câu đó chỉ nên nghĩ trong lòng.
Nhưng đến khi tôi kịp phản ứng lại, cả phòng khách đã yên lặng như tờ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenBắp đùi tôi còn bị bố bấu đến đau điếng.
Thì ra là tôi lỡ miệng nói ra… mà còn nói khá to.
Người đàn ông đó vẫn đứng yên, mặt trầm xuống, hỏi tôi:
“Con nhất định phải khiến ta khó chịu thì mới chịu hả?!”
15
Hắn cầm gậy bóng chày lên, định dạy tôi một trận.
Ông nội và bố thì người chửi, người cản.
Anh trai tôi thì lạnh giọng mỉa mai, vừa nói vừa đề phòng hắn ra tay.
Nhị bá, tam bá thì miễn cưỡng ra dàn hoà.
Màn kịch này cuối cùng khép lại bằng cảnh tôi ném gạt tàn vào đầu cậu con riêng Alpha kia đến toác trán chảy máu.
Chán không để đâu cho hết.
Hai giờ sáng, tôi đứng ngoài ban công hóng gió.
Mặt không cảm xúc, chạm nhẹ vào vết thương trên má.
Định rút một viên kẹo trong túi ra ngậm, ai ngờ lại móc ra điện thoại.
Lúc đi nước ngoài, điện thoại tôi bị hỏng.
Bạn bè đều ở bên cạnh nên tôi cũng chẳng bận tâm.
Cứ thế chơi bời vài hôm.
Tới lúc về nước mới sực nhớ ra, phải lái xe tới thành phố gần đó mua cái mới.
Vừa mở máy thì thấy không ít tin nhắn.
Ngoài bố và anh trai, còn có một số điện thoại xa lạ.
Một dãy số chẳng có tên.
Những ngày tôi ở nước ngoài.
Cậu ta nhắn: “Tuyết rơi rồi, đẹp lắm.”
Kèm theo là một bức ảnh B thị đang tuyết trắng.
Một tin khác, gửi cách đây hai tiếng.
Cậu ta nói: “Chúc mừng năm mới.”
Kèm theo một tấm ảnh pháo hoa lẻ loi.
Ngốc nghếch, y như con người của cậu ta vậy.
Nhìn mấy tin nhắn đó, lại nghĩ đến Omega gầy gò kia.
Tôi như nhìn thấy cảnh cậu ấy ngồi gõ chữ.
Hai má ửng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, gửi tin đi một cách đầy tự nhiên, đầy quấn quýt.
16
Nghĩ đến Tập Thanh, tôi mới phát hiện ra hình như mình thật sự hơi muốn trêu chọc cái Omega vừa nhát gan lại vừa liều lĩnh này.
Tôi chẳng có gì phải dè chừng.
Bấm số gọi lại ngay lập tức.
Đêm giao thừa hai giờ sáng, xung quanh đã chìm vào yên tĩnh.
Chắc cậu ta cũng ngủ rồi, chuông reo mấy hồi mới bắt máy.
Giọng nói còn ngái ngủ:
“Alô…?”
Tôi không lên tiếng, muốn xem thử cậu có tức không.
Đầu dây bên kia cũng im lặng hai giây.
Rồi bỗng nhiên reo lên đầy bất ngờ:
“Phương Tư Dư?!”
Giọng Omega vẫn còn nghẹt mũi, lúc đầu nghe còn ngái ngủ, nhưng vừa nhận ra số tôi thì liền vui vẻ hẳn.
Tập Thanh sụt sịt mũi, lười biếng hỏi tôi:
“Muộn thế rồi, sao lại gọi cho em vậy?”
Tôi cố tình trêu cậu:
“Ai là người đã add tôi mấy lần liền, còn liên tục gửi tin nhắn? Không phải sợ cậu nhớ tôi sao?”
Giọng Omega khựng lại, một lúc sau mới lí nhí phản bác:
“Em đâu có gửi nhiều đến vậy…”
Tôi bật cười khẽ, chẳng buồn tranh luận với cậu.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.