Tôi cứ nghĩ, với tính cách của Tập Thanh, cậu sẽ khóc ầm lên.
Nhưng cậu chỉ khịt mũi một cái, rồi nhanh chóng nén nước mắt lại, hỏi tôi:
“Anh còn ăn nữa không? Nếu không thì để em mang bình giữ nhiệt về.”
Lúc đi, vành mắt cậu vẫn đỏ, nước mắt còn đọng, cậu kéo khăn choàng lên che mặt.
Tôi định tiễn cậu xuống dưới, nhưng cậu nhất quyết không cho.
Lần đầu tiên cậu nổi cáu với tôi:
“Từ nay về sau, anh yên tâm, em sẽ không gặp anh nữa.”
Đứng trên ban công, gió lạnh thổi qua, tôi nhìn cậu bé gói chặt như chú chim cánh cụt nhỏ, từng bước từng bước đi xa dần.
Trong lòng tôi bất giác dâng lên một cảm giác trống trải kỳ lạ.
Phải hút nửa điếu thuốc mới dần lấy lại bình tĩnh.
Đúng vậy, dạo gần đây tôi mới lờ mờ nhận ra — hình như tôi có chút thích cậu ta.
Nhưng thì sao chứ?
Tôi sẽ không cưới một Omega bình thường, sống ở một thành phố nhỏ xíu thế này.
Chút thích này, chưa đủ để khiến tôi vì cậu mà thay đổi tương lai.
20
Không biết Tập Thanh đã hạ quyết tâm gì.
Nói sẽ không gặp tôi nữa, là thực sự biến mất luôn.
Thậm chí lúc tan lễ chào cờ, hai lớp chạm mặt nhau ngoài hành lang, tôi cũng không thấy bóng dáng cậu đâu.
Trong lớp bắt đầu râm ran tin đồn — nói rằng tôi bị đá.
Tôi lười giải thích.
Chỉ có chút lo lắng cho Omega mềm yếu dễ bị bắt nạt đó, không biết có bị người khác ức hiếp nữa không.
Dù sao… lần đầu tôi gặp Tập Thanh chính là lúc cậu định nhảy lầu.
Vì vậy tôi thỉnh thoảng vẫn đi ngang tầng ba bên lớp cậu.
Chủ yếu là để răn đe.
Sau đó lời đồn trong lớp lại thay đổi, nói tôi bị cậu ta thu phục, giờ đang quay đầu đi theo đuổi.
Mấy tin nhảm đó chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, giải thích cũng phiền.
Nên tôi mặc kệ.
Nhưng Tập Thanh lại có vẻ để ý hơn tôi nhiều.
Vài hôm sau, tôi thấy có một mẩu giấy nhớ dán trên bàn:
“Đừng đến lớp em nữa, em không muốn bị bàn tán, phiền lắm.”
Nét chữ thanh tú, riêng hai chữ “phiền lắm” được nhấn mạnh rất đậm.
Tôi cầm tờ giấy mà vừa buồn cười vừa bất lực.
Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lạ lạ.
Giống như bị một con mèo con ngoan ngoãn cào nhẹ một phát.
21
Kỳ thi cuối kỳ sắp tới, tôi chẳng có việc gì làm, suốt ngày ăn không ngồi rồi.
Trước kia trời đẹp còn có thể ngủ trên sân thượng cả ngày.
Giờ trời nóng rồi, tôi lại càng thích chạy ra quán bar quen thuộc ngồi cả ngày hơn.
Anh tôi thỉnh thoảng cũng tỏ ra lạnh lùng mà quan tâm đến đứa em trai này.
Nhưng mỗi lần hỏi lịch trình của tôi, đều là giọng khinh khỉnh:
“Nhìn mày thế này, chi bằng cứ mục nát ở đó luôn đi.”
Dù nói vậy, anh vẫn nhắc tôi:
“Thằng con hoang kia dạo này có vẻ lại định giở trò, mày cẩn thận một chút.”
“Tên cha đáng kính của chúng ta biết không?”
Anh tôi cười nhạt một tiếng:
“Ông ta ước gì mày chết cho nhanh.”
Tôi giả vờ đau đớn rên một tiếng, cau mày:
“Anh à, cứ độc miệng vậy thật sự làm tổn thương em đấy.”
Anh tôi tặc lưỡi đầy ghét bỏ, cúp máy cái rụp.
Tôi theo thói quen rút ra một điếu thuốc, cúi đầu nhìn đầu lọc cháy đỏ lên.
Trong đầu vẫn nghĩ về lời anh tôi nói.
Alpha kia chiều chuộng đứa con ngoài giá thú,
Nhưng bản thân lại bảo thủ cực đoan, không muốn để một Alpha xuất thân thấp kém kế thừa sự nghiệp.
Đứa con hoang không cam tâm, cứ ngấm ngầm giở trò, còn gã đàn ông kia thì cũng chẳng tiện quản lý quá mức.
Thế là chỉ còn cách mắt nhắm mắt mở.
Tôi cười lạnh, không nhịn được mà mắng thầm — đúng là người cha chỉ biết nghiêng cán cân 90 độ.
Thật bất công.
Nhưng mà…
Đã đến thì đừng mong yên ổn mà rút lui.
22
Sau khi nhận được tin, tôi cố gắng tránh mặt, chỉ đi vào những chỗ hẻo lánh.
Còn hơn một tháng nữa là tôi rời khỏi B thị, cứ tưởng thằng con hoang đó còn biết nhẫn nhịn được lâu hơn.
Trên đường về nhà, tôi nhận ra có người đang bám theo.
Tôi không để lộ ra chút biểu cảm nào, ngược lại còn chủ động dẫn họ vào ngõ cụt.
Vừa xoay người lại, một cây gậy sắt xé gió phang thẳng về phía tôi.
Tôi nghiêng người né dễ dàng.
Tên đầu gấu còn định lao lên nữa, bị tôi đạp cho một cú bay ra xa.
Cũng chẳng sao, tôi lớn lên đâu phải để trang trí.
Giải quyết xong mấy tên đó, mặt tôi cũng dính tí máu.
Nhưng so với đám người đang nằm bất động trên đất, chút vết trầy này chẳng đáng gì.
Phương Tư Văn cuối cùng cũng bước ra từ phía sau, sắc mặt tối sầm.
Hắn thở hồng hộc, không cam lòng:
“Sớm biết thế, tôi nên mang thêm vài người, đánh cho anh tàn phế mới hả dạ.”
Tôi cười khoái chí, đáp lại:
“Đúng vậy, tôi còn sợ cậu không dám đến.”
Tôi đá văng một tên dưới đất, cúi người nhặt cây gậy sắt dính máu lên.
Từng bước ép sát. Hắn sợ đến mức nhắm mắt lại, nhưng miệng vẫn ráng gào lên:
“Nếu anh dám đụng đến tôi, bố sẽ không tha cho anh đâu!”
“Lần này ông ấy rõ ràng biết tôi đang ở B thị, mà vẫn mặc kệ — anh không nhận ra à?!” Phương Tư Văn mở choàng mắt, ánh mắt đầy điên cuồng:
“Ông ấy yêu tôi hơn!”
Nghe mà tôi thấy buồn cười. Cứ tưởng khi anh tôi nói thằng con hoang có động tĩnh, là kế hoạch gì ghê gớm.
Ai ngờ chỉ là thuê mấy thằng côn đồ, tưởng thế là hạ được tôi.
Tôi cười lạnh, lắc nhẹ cây gậy trong tay, vung một phát đánh hắn ngã sấp.
Hắn yếu đến nỗi phản ứng cũng chậm như Omega.
Tôi thừa nhận, thấy máu là tôi hơi phấn khích.
Nên mới không để ý, rằng người bị tôi đè dưới đất đánh tới tấp kia — ánh mắt đang lóe lên tia tinh quái.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.