Hắn dùng một tay ôm eo tôi, cúi đầu hôn tới.
Á á á! Cứu tôi với!! Miệng thối quá!!!
Hoảng quá, tôi vung tay đoàng! một bạt tai thẳng mặt.
Phí Dã bị tát văng xa ba mét, mặt vừa đỏ vừa đen.
“Dư Miểu, cậu bị điên à? Tôi đang giúp cậu đấy!”
Tôi bịt miệng: “Cảm ơn cảm ơn, nhưng khỏi cần. Miệng cậu thối quá, tôi không thích.
“Với cả bây giờ tôi thấy cậu xấu trai kinh khủng, tôi không đi khách sạn với người xấu đâu.
“Hồi trước là tôi mù mắt, từ giờ trở đi tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Phí Dã tức đến phát cười, nghiến răng: “Dư Miểu, cậu giả vờ quá rồi đấy. Cậu nên nhớ, tôi chịu ngủ với cậu là phúc phần của cậu, đừng có không biết điều.
“Xin lỗi đi, tôi cho cậu lối xuống, không thì đừng mong tôi chạm vào cậu thêm lần nào nữa.”
Không chịu nổi nữa, mấy dòng bình luận mờ mờ trên màn hình cũng tức đến “cháy khung”.
【Cái đồ tâm thần, còn bày đặt bố thí nữa kìa!!】
【Cmn! Rõ ràng muốn làm trò với Mạnh Thư mà sợ mất mặt, mới dùng bé con luyện tay! Còn nói là “giúp”!】
Hả? Dám dùng tôi để luyện tay?
Không thể nào chấp nhận được! Không ai được phép bắt nạt rắn mũi heo bọn tôi như thế!
Những dòng chữ nhảy múa, sáng rực ánh sáng của văn minh nhân loại.
“Anh Phí Dã à, em sai rồi.” Tôi bước lên, mắt chớp chớp long lanh nhìn hắn, “Anh nhắm mắt lại đi, em có điều này muốn thì thầm với anh.”
Phí Dã hừ một tiếng, miễn cưỡng nhắm mắt lại, khoé miệng còn lộ ra nụ cười đắc ý.
Tôi nhấc chân, đạp hắn một phát bay thẳng xuống hồ cạnh vườn.
“Á—!!!”
Nước không sâu, nhưng… hôi!
Phí Dã tức đến phát điên, vùng vẫy bò lên, bộ dạng như sắp giết người.
Tôi chống nạnh, giọng vang như chuông đồng: “Cái đồ răng chuột! Đủ rồi đấy!
“Dám đụng phải chị đây coi như xui xẻo của đời cậu!”
Khu vườn đông đúc sinh viên đang vội đến lớp.
Ai nấy đều tò mò nhìn sang, rồi bịt miệng tỏ vẻ ghê tởm.
Mạnh Thư cũng đứng trong đám đông, lúng túng không dám bước ra.
Phí Dã run bần bật vì giận, chỉ tay vào tôi, môi run lẩy bẩy: “Dư Miểu, cậu cứ chờ đấy cho tôi!”
7.
Bữa ăn hôm đó Tần Dã cho tôi, không duy trì được bao lâu.
Bình luận bảo tôi sang viện thể thao kiếm ăn, tôi nghe theo.
Xem xong hai trận bóng rổ, số lượng bạn bè trên WeChat tôi tăng vèo vèo, một ngày nhận được tám chục lời mời hẹn hò.
Đội trưởng bóng rổ da trắng, nắng ấm;
Anh khóa trên da ngăm, chân dài, chạy bền;
Sư huynh bơi tự do, bụng sáu múi…
…
Chọn không nổi, thật sự chọn không nổi.
Bình luận bảo tôi chọn đội trưởng bóng rổ, bảo là anh ta cũng có sức.
Tôi nghe theo, nhắn tin trả lời đội trưởng bóng rổ.
【7 giờ tối, gặp ở rừng nhỏ.】
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenHehe, đây là mật khẩu tôi dò ra được.
Gặp ở rừng nhỏ, tức là ôm ôm hôn hôn, thậm chí là do-do.
Đội trưởng bóng rổ chắc chắn sẽ hiểu.
Nếu anh ta từ chối, tôi sẽ đổi sang người khác.
Không ngờ anh ta trả lời ngay: “Ok.”
Oa, tôi sung sướng đâm đầu vào gối, cuối cùng cũng có người tình nguyện cho tôi ăn, lần này phải ăn no nê mới được.
Nhưng khi tôi mặc váy siêu ngắn và giày da nhỏ, xinh xắn đi đến rừng nhỏ, tôi ngơ người.
Người đến sao lại là Tần Dã? Không phải anh đã xin phép rời trường rồi sao?
“Sao lại là anh?” Tôi tròn mắt.
Tần Dã khoanh tay trước ngực, vẻ không vui: “Không phải chính cậu hẹn tôi ra à?”
Tôi giơ tay chỉ vào mình: “Tôi á?”
Tần Dã rút điện thoại ra, dí thẳng vào mặt tôi.
Trời sập rồi!
Chắc là lúc thêm bạn mấy bạn học thể thao quá hăng, nên kết bạn nhầm luôn cả Tần Dã, còn ghi chú sai tên.
Hu hu, đội trưởng bóng rổ của tôi, lại ăn hụt rồi, lại không ăn được rồi.
Giờ chữa cháy… còn kịp không?
Tôi rút điện thoại, cố gắng mò trong biển trai để tìm lại “cá” đội trưởng.
Vút — điện thoại bị giật mất.
Tần Dã nheo mắt: “Đừng nói với tôi, là cậu gửi nhầm đấy nhé.”
Tôi gật đầu thành thật: “Xin lỗi, em gửi nhầm thật.”
“Vậy thì để tôi xóa cậu luôn, sau này khỏi làm phiền.”
Tôi cúi đầu xin lỗi, quay người định chạy.
Một luồng gió mạnh kéo tôi ngược lại, lưng đập vào thân cây.
Tần Dã tiến lên, khóa tôi lại.
“Cậu có ý gì? Thật sự coi tôi là trai bao à? Dùng xong rồi bỏ?
“Không phải tôi đã nói, có chuyện gì thì tìm tôi, không được tìm người khác sao?
“Gì? Thấy tôi không đủ trình, không cho cậu ăn no được à?”
Giọng anh lạnh lùng, sắc mặt lạnh tanh, hoàn toàn không còn chút dịu dàng chiều chuộng nào trước đó.
Bình luận nhảy loạn:
【Trai ngầu ghen rồi.】
【Không ghen mới lạ! Nhận được tin nhắn của bé con là lập tức bay về, tưởng bé đói, ai dè bé có đồ chơi mới.】
【Nhưng mà cũng không nên mắng bé con chứ, ai bảo ảnh không chịu cho ăn no?】
Đúng vậy, rõ ràng là lỗi của anh, dựa vào đâu mà mắng tôi?
Rắn rắn không muốn khóc, nhưng nước mắt không nghe lời, rơi xuống “tách” một tiếng.
“Hu hu, anh mắng em!
“Em đã bao nhiêu ngày chưa được ăn rồi, nếu không ăn em sẽ chết đói mất.
“Anh ghét em, không chịu cho em ăn thì thôi, dựa vào đâu mà không cho người khác nuôi em? Hu hu.”
Tần Dã ngẩn người, vội vàng giải thích:
“Ai nói tôi ghét cậu chứ?
“Thôi thôi, đừng khóc nữa, người ngoài nhìn vô lại tưởng cái ấm nước sôi nhà ai thành tinh rồi.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.