Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 4

9:41 sáng – 22/09/2025

5.

Hu hu, tôi đang treo trên giá áo.

Cái đuôi nhỏ xíu cố hết sức móc lấy điện thoại, tôi tuyệt đối không thể trở thành con rắn đầu tiên bị đi tù vì ném vật từ tầng cao xuống!

Cố lên!

Khó khăn lắm mới trườn được về bậu cửa sổ, tôi thấy Tần Dã đang bò tìm dưới gầm giường, lật thảm, tìm tôi.

Ừm, một người khá hữu dụng, mà sao não có vẻ hơi đơ?

Tôi là người mà, sao lại chui xuống thảm được?

Thôi bỏ đi, không chấp kẻ ngốc, cũng không thể dọa hắn sợ.

Tôi lặng lẽ trườn vào chăn, biến lại thành mỹ nữ, giả vờ vừa tỉnh dậy, tung chăn, duỗi người.

Thấy Tần Dã đang quỳ bên mép giường, tôi che miệng hét lên: “Á! Anh quỳ ở đây làm gì vậy?”

Biểu cảm của Tần Dã thật khó tả, như đang nhìn kẻ ngốc, nhưng rõ ràng là thở phào, gõ nhẹ đầu tôi.

“Ngủ đủ chưa? Dậy, đi học.”

Nhắc đến “đủ”, tôi lại thấy đói.

Tôi nhào tới, quàng cổ anh: “Đói, muốn ăn.”

Anh “hú” lên một tiếng, cười cười đẩy tôi ra: “Sáng sớm đã như này, cậu đúng là…”

Sáng sớm thì sao?

Bất chợt tôi nhớ đến bình luận hôm qua… nói là anh không làm được?

Nhưng thân thể nhìn có vẻ rất khỏe mà? Lạ ghê.

Chuyện liên quan đến hạnh phúc, tôi phải hỏi nghiêm túc.

“Tần Dã, anh không làm được hả?”

Tôi buồn buồn xoắn tay: “Mặc dù tôi rất thích gương mặt này của anh, nhưng tôi thật sự không thể để bụng đói hoài đâu.

“Hôn chỉ là bánh quy thôi, tôi cần cái loại ‘no thật’ kia. Nếu anh không làm được… thì tôi phải đi tìm người khác rồi… á!”

Tôi bị đẩy ngược lên giường.

Bóng dáng rắn chắc khỏe mạnh của Tần Dã phủ lên, anh bóp cằm tôi, cúi xuống cắn mạnh.

Không còn dịu dàng như tối qua nữa, mà giống như đang trả thù, đau đến mức lưỡi tôi tê rần, đầu óc mơ hồ.

Nhưng… sướng quá! Chân tôi bất giác quấn chặt lấy anh.

Bình luận còn sướng hơn cả tôi.

【Haha, quả nhiên đừng bao giờ nói đàn ông không làm được, làm ngay cho xem.】

【Á á, đã đến mức này rồi, có thể tiến thêm bước nữa không? Tôi muốn chi tiết hơn, sâu hơn!】

【Bé con, dứt hắn đi! Làm vì tôi cũng được! Tôi độc thân hai mươi năm rồi!】

Ấy, sao bình luận bỗng mờ như tuyết rơi thế này? Bị cháy màn hình rồi à?

“Đủ no chưa? Còn muốn tìm người khác không?” Mắt Tần Dã loé lên tia dục vọng, giọng nói lại đầy đe doạ.

Tôi siết chặt chân anh, nhăn nhó nói: “No rồi no rồi, không tìm ai nữa đâu.”

Anh cúi đầu, véo má tôi: “Vậy thì dậy đi học.”

Á! Sao lại bắt nạt rắn rắn thế chứ?

Tôi túm tay anh, sắp khóc: “Nhưng tôi… tôi như vầy rồi…”

Tôi không nói ra được.

Rắn rắn được giáo dục đàng hoàng, tôi biết, chuyện này nếu họ không muốn thì mình ép cũng vô ích.

“Nghe lời, đi học trước đã.

“Giáo sư Mã dạy triết học Mác sẽ điểm danh đấy.”

Tôi hiểu rồi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Anh không muốn động vào tôi.

Tôi cúi đầu nhặt đồ mặc vào.

Tần Dã đưa tôi một bộ: “Tối qua mua đấy, giặt sấy xong rồi.”

Anh quỳ một gối, ngang tầm mắt tôi.

“Tôi sắp phải đi xa vài ngày.

“Cậu ngoan ngoãn đi học, có chuyện gì thì gọi tôi, không được tuỳ tiện tìm người khác, nghe chưa?”

Bình luận tức muốn nổ tung.

【Áo cũng cởi rồi, cho tôi xem cái này á?】

【Không phải trai ngầu âm thầm crush bé con sao? Sao nỡ nhìn bé đau khổ thế này?】

【Phiền chết! Đàn ông mà chơi trò dây dưa này là mất điểm ghê gớm luôn.】

【Thôi thôi, kiểu đàn ông không chơi được thì mình không cần. Bé con của tôi, với cấu hình như thế này, muốn ăn gì chẳng được!】

Ầy… mọi người đoán sai rồi.

Những lời Phí Dã nói, tôi nghe thấy cả khi đang ngoài cửa sổ.

Tần Dã sợ tôi không sạch sẽ, sợ tôi bám lấy anh, nên mới không dám động vào.

Thôi, bỏ đi, bỏ đi. Rắn rắn cũng có lòng tự trọng.

Rắn rắn nhất định sẽ tìm được người cam tâm tình nguyện mà yêu mình.

6.

Vừa thay đồ xong ở ký túc, tôi chạy thẳng về khu giảng đường.

Mới đến nơi thì bị Phí Dã chặn lại, kéo thẳng ra vườn trường.

“Đêm qua cậu đi đâu? Tại sao tắt máy? Tại sao không về ký túc?” – Hắn cau mặt, hỏi liền ba câu.

Ừm, tôi không hiểu hắn đang tức cái gì.

Trong tộc rắn của chúng tôi, nếu đã bỏ rơi bạn đời giữa đường, tức là từ nay không liên quan gì nữa.

“Đó là chuyện của tôi, chẳng liên quan đến cậu.” Tôi vòng qua hắn.

Hắn chặn lại, giọng đầy bất mãn: “Thôi nào, ghen tuông trẻ con cũng phải có giới hạn chứ.

“Mạnh Thư nhà nghèo, không mua nổi dù nên tôi mới tiễn cô ấy về. Tôi quay lại tìm cậu rồi mà cậu biến đâu mất.

“Đêm qua cậu thế nào? Cái bệnh đó… khỏi thế nào rồi?”

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn soi ra điều gì từ mặt tôi.

Tôi chưa từng nói với Phí Dã rằng tôi là rắn.

Chỉ nói mình mắc một căn bệnh, đến kỳ phát tác thì phải ôm và tiếp xúc thân thể với con trai mới đỡ.

Lúc đó hắn còn nghiêm túc đáp: “Được, lúc đó để tôi ôm cậu.”

Vậy mà tối qua, hắn lại nhìn tôi như thể tôi là thứ gì dơ bẩn, rồi bỏ đi không chút do dự.

Tôi không hiểu vì sao hắn thay đổi, cũng không còn muốn tìm hiểu nữa.

“Cũng ổn, ráng chịu một chút là qua thôi.” Tôi đáp bâng quơ.

Dù tối qua thật sự phải ráng nhịn — nhịn không nuốt luôn Tần Dã ấy chứ.

Chỉ tiếc là sau này không được ăn nữa, nghĩ mà buồn.

Phí Dã lại hiểu sai: “Chỉ là một đêm không ở bên cậu thôi mà, cần gì làm quá vậy? Tối nay tôi dẫn cậu đi khách sạn, chịu chưa?

“Thôi được rồi, thấy cậu tội nghiệp quá, lại đây, tôi hôn cậu.”

Tôi hoảng hốt bịt miệng lùi lại: “Không! Tôi không đi khách sạn với cậu đâu!”

Hắn cười khẩy: “Dư Miểu, đừng có giả thanh thuần như Mạnh Thư nữa, được không?

“Hồi trước ai là người cứ bám tôi đòi hôn? Ai là người nói muốn đi khách sạn với tôi?

“Lại đây, tôi hôn cậu.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận