Tôi chăm chú hóng hớt, nhưng ngay giây sau đã bị một lực mạnh kéo ngược trở lại, rồi ngã vào vòng tay quen thuộc.
Tôi quay đầu nhìn — là gương mặt đẹp đến nghẹt thở của BOSS.
“Không ngoan.”
BOSS lạnh lùng nhìn tôi một cái.
Tôi cuộn tròn trong lòng hắn, tiếp tục làm nũng:“BOSS, anh biết vì sao em lại ở đây không?”
“Em dường như từ lúc có ý thức thì đã luôn đi theo anh rồi.”
“Là vì sao vậy?”
BOSS cúi đầu hôn tôi một cái:“Chuyện không nên biết, cũng không cần biết.”
Tôi đáp lại nụ hôn ấy, nhưng trong lòng tôi biết rõ — hắn nhất định biết chân tướng sự việc.
Lũ người kia hoàn toàn đã khơi dậy sự tò mò trong tôi.
Tôi nghĩ, mình cũng phải điều tra chân tướng về cái chết khi còn sống.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ thêm, BOSS đã luồn tay vào trong áo tôi.
“Hôn mà còn dám phân tâm, hửm?”
“Hôm nay không ngoan, phải bị phạt.”
Giây sau, tôi bị một lực mạnh đè xuống giường, không thể nhúc nhích.
Gần nửa tiếng sau, tôi đỏ hoe mắt nhìn BOSS.
“Anh ơi, có thể… tháo dây trói cho em được không?”
BOSS không đáp, giả vờ điếc không nghe thấy gì.
Không biết bao lâu sau, tôi cứ thiếp đi rồi lại bị lay tỉnh, lặp lại như thế mấy lần.
Cuối cùng, hình phạt cũng kết thúc.
Tôi mắt ngấn lệ nhìn BOSS:“Sếp ơi, em muốn xin nghỉ phép, đây là tai nạn lao động, mai em hết sức làm rồi.”
Chỉ thấy BOSS nhúc nhích môi, lạnh nhạt nói:“Từ chối đơn xin nghỉ.”
“Em là NPC, NPC không cần nghỉ ngơi.”
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, tôi lại đang ngồi ở vị trí đầu bài kỹ viện.
Giọng máy móc trên đỉnh đầu lạnh lùng thông báo thời gian:
【Còn lại ba tiếng cuối cùng trước khi kết thúc vòng chơi này.】
Tôi mở mắt ra, nhìn những người trước mặt — hai ngày đã trôi qua, trên mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ mệt mỏi.
“Các vị, có gì muốn hỏi nữa không?”
Tôi nhân lúc không ai để ý, khẽ dịch người một chút.
Chết tiệt cái tên BOSS kia, đến cái đệm ngồi cũng không cho tôi.
Ngồi lên ghế cứng thì dễ chịu lắm chắc!?
7
Đúng lúc tôi nghĩ bọn họ không muốn nói thêm với tôi câu nào nữa,
Một người bỗng bước lên sân khấu, tay cầm tờ báo.
Anh ta mở tờ báo, đặt trước mặt tôi: “Tôi có một câu hỏi muốn hỏi.”
“Tôi muốn biết sự thật về cái chết của anh.”
Tôi lặng lẽ nhìn gương mặt trên trang báo, sống mũi bỗng cay cay một cách khó hiểu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen“Tôi không biết.”
“Đây là nhiệm vụ vượt ải của các người.”
“Các vị muốn vượt ải, hoặc là lấy lòng tôi, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện.”
“Nhưng tôi thấy với bộ não của các người, e là một nhiệm vụ cũng không làm xong nổi.”
“Là các người nghĩ mình sẽ tìm ra manh mối quan trọng trong vòng ba tiếng, hay nghĩ tôi sẽ mềm lòng để cho các người sống sót mà vượt ải?”
Lời vừa dứt, đám người vừa rồi còn ủ rũ chán nản lập tức rối rít tản ra khắp nơi, tất bật chạy đi tìm manh mối.
【M* ơi, ông anh NPC này chắc biết chân tướng đấy chứ?】
【Sao nhìn anh trai nhỏ này mệt mỏi quá vậy?】
【Đã hai ngày rồi mà bọn họ vẫn chưa tiến triển gì à?】
【Bên phòng kế bên sắp vượt ải rồi, sao chỗ này ì ạch vậy trời?】
Thừa lúc đám người kia đi tìm manh mối, tôi nhanh chóng trượt khỏi ghế, nằm dài xuống đất nghỉ ngơi.
Đang mơ màng sắp ngủ, thì tiếng máy móc lại vang lên từ trên đầu.
【Chúc mừng Lâm Thâm đã tìm được manh mối quan trọng. Thời gian còn lại của vòng chơi này là 40 phút.】
【Xin mời người chơi cùng nhau suy luận, câu hỏi vượt ải lần này là: “Phương Nghiễn Vân là tự sát hay bị sát hại?”】
Lời vừa dứt, tất cả lại một lần nữa tụ tập bên dưới sân khấu.
Tôi gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ, quay lại vị trí.
Đối với câu hỏi này — thật ra tôi cũng rất muốn biết đáp án.
Tám người bọn họ ngồi bên dưới, chỉ có cô gái từng được tôi phát thẻ vượt ải là trông thoải mái, còn lại đều căng thẳng cực độ.
“50% xác suất.”
“Một ván cược sống còn.”
“Các ông các bà trước màn hình, mọi người nói xem tôi nên chọn thế nào?”
“Lâm Thâm vẫn chưa quay lại à? Manh mối quan trọng rốt cuộc là gì? Có chia sẻ cho bọn tôi không vậy?”
Thời gian trôi qua từng phút, từng giây, mà Lâm Thâm vẫn không có dấu hiệu quay lại.
“M* kiếp, thằng Lâm Thâm này định bỏ trốn một mình hả?”
“Nó có đáng tin không vậy?”
“Làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta phải liều mạng thật sao?”
Tôi từ từ mở mắt ra, “Hay là các người thử thuyết phục tôi xem? Biết đâu tôi mềm lòng, tặng cho một thẻ sinh mệnh thì sao.”
Mọi người phía dưới ngước lên nhìn tôi một cái, rồi lại lặng lẽ cúi đầu.
【Hahahahaha, đây chắc là NPC vô dụng nhất tôi từng thấy.】
【Anh trai nhỏ này trông có vẻ đang buồn nhẹ vì không ai thèm để ý.】
【Chắc là bạn chưa thấy cảnh ảnh quăng người ta từ trên lầu xuống đâu nhỉ? Mới vô game hả?】
Khi đồng hồ chỉ còn mười phút cuối, hầu hết mọi người đều bắt đầu nôn nóng.
“M* ơi, Lâm Thâm đâu rồi? Chúng ta cứ ngồi đây chờ chết à? Có nên ra ngoài tìm nó không?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Lâm Thâm lao về, cả mặt đầy máu.
“Các anh em! Manh mối quan trọng đây!”
Cả nhóm lập tức vây quanh Lâm Thâm:
“Sao vậy? Tại sao người cậu toàn máu thế kia?”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.