“Chỉ là vai phụ thôi, đợi chúng ta tìm được tuyến cốt truyện chính là mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Nếu trước đó tôi chỉ hơi khó chịu, thì bây giờ là hoàn toàn không vui chút nào.
Quấy rầy tôi ngủ đã đành, còn dám nói tôi là NPC kỹ viện?
Tôi thấy hắn mới giống NPC kỹ viện ấy!!!
5
Sau khi mặc đồ trong bóng tối, tôi liền treo ngược mình lên tường chuẩn bị dọa họ một trận.
Thấy hai người họ ngày càng đến gần chỗ tôi, tôi khẽ xoay đầu, đợi đến khi họ vừa bước tới ngay bên dưới, tôi bất ngờ vặn gãy cổ mình, ném xuống dưới.
Tiếng hét quen thuộc vang lên, tôi khẽ nhếch khóe môi, rồi gắn đầu trở lại.
Chưa kịp mở miệng nói gì, hai người họ đã lảo đảo bỏ chạy.
Nhưng sao tôi có thể dễ dàng để họ rời đi như thế được.
Tôi lập tức đóng sầm cửa phòng lại, lặng lẽ đứng sau lưng họ, toát ra khí lạnh rợn người.
“Không phải thích cạy cửa sao? Cạy tiếp đi.”
“Nếu không cạy được thì hai người khỏi ra ngoài luôn.”
Tôi tiện tay nhặt chiếc rìu dưới đất lên, thong thả vỗ vào lòng bàn tay.
Người đàn ông tự xưng là Tôn Ninh lúc trước, lúc này đã sợ đến mức tè ra quần, run rẩy quỳ gối trước tôi.
Còn cô gái kia, tuy trông có vẻ sợ hãi nhưng vẫn kiên cường dùng chiếc kẹp tóc mở khóa cửa.
“Anh ơi, bọn em chỉ vào đây tìm manh mối thôi, xin các anh rộng lượng cho bọn em ra ngoài với ạ.”
Tôi nheo mắt nhìn họ: “Các người quấy rầy giấc ngủ của tôi, dựa vào đâu mà tôi phải tha cho các người?”
“Đã xin lỗi tôi chưa?”
Tôn Ninh lập tức dập đầu lia lịa: “Anh ơi, xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Tôi tát một cái vào cái đầu heo của hắn: “Cút, nhìn không ra tôi còn trẻ hơn anh à? Nhìn anh giống đại ca hơn đấy.”
Ngay lúc đó, “cạch” một tiếng vang lên, cô gái kia thật sự đã mở được khóa cửa.
Tôi nhảy ra trước mặt cô ấy: “Mở được rồi à?”
Cô gái giơ tay lên khẽ gật đầu: “Anh đẹp trai, bây giờ… em đi được chưa ạ?”
Tôi nhìn gương mặt còn chút sợ hãi của cô ấy, móc ra từ túi một tấm thẻ vượt ải.
“Cũng gan lắm, tặng em tấm thẻ này.”
Ngay sau đó, giọng nói máy móc vang lên:
【Chúc mừng, Vương La La nhận được một thẻ vượt ải từ NPC kỹ viện.】
【Thời gian vượt ải còn lại: 20 tiếng.】
Cô gái vui mừng cầm tấm thẻ rồi rời khỏi.
Tôi quay lại nhìn Tôn Ninh vẫn còn đang quỳ dưới đất, vươn tay ra mò về phía hắn.
Chỉ thấy hắn hét lên một tiếng rồi ngất lịm.
Tôi lập tức ném hắn từ trên lầu xuống dưới.
Loại đàn ông vừa ghê tởm vừa hèn nhát như vậy, không xứng đáng tồn tại trong trò chơi này.
【Lưu ý: Người chơi Tôn Ninh đã bị loại do tâm lý yếu kém.】
Đóng cửa phòng lại, tôi tiếp tục quay về giường nằm nghỉ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenBên tai vẫn vang vọng tiếng người chơi rì rầm bàn tán.
“M* kiếp, mấy người đoán xem tôi vừa tìm được cái gì? Mau xem tin tức này!”
“Ơ? Nhìn trang phục này, chắc là…”
“Thời dân quốc à?”
“Mọi người nhìn xem, người trong tin này có giống NPC mà chúng ta đang tìm kiếm không?”
Tôi lập tức trừng lớn mắt — giống tôi?
Tôi vội vàng dịch chuyển đến căn phòng nơi nhóm người đó đang tụ tập, bò lên nóc nhà hóng chuyện.
Là một NPC trong game kinh dị, chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở đây.
Nhưng tôi không những có mặt ở đây, mà còn có cả ý thức riêng.
Tôi nhìn từng nhóm người đến rồi lại rời đi.
Tôi nhớ cảm xúc của mình đôi khi buồn bã, có lúc lại tinh nghịch.
Nhưng tôi không nhớ được điều gì cả.
Tôi không biết mình là ai, cũng không biết tại sao mình bị kẹt ở đây.
Không ai có thể giết chết tôi, kể cả chính tôi.
Tôi cùng nhóm người đó cẩn thận xem lại tờ báo.
Đó là một tờ báo trắng đen thời dân quốc, trong ảnh là tôi — đang mỉm cười nhìn vào ống kính.
6
【Chấn động! Du học sinh về nước lại làm chuyện táng tận lương tâm — tự sát.
Theo phóng viên của chúng tôi đưa tin:
Du học sinh này tên là Phương Nghiễn Vân, sau khi về nước đã kế thừa tiệm thuốc lá và rượu của gia đình.
Là người thật thà nghiêm túc, tuy vẻ ngoài không nổi bật, nhưng lại bí mật qua lại với một người lạ.
Sau khi bản tin được đăng, tiệm thuốc lá rượu của nhà anh ta bị dân địa phương tẩy chay.
Thế nhưng người này lại ngông cuồng ngang ngược, sau khi đóng cửa tiệm còn công khai nắm tay hôn hít người lạ giữa phố.
Và rồi, vào ba giờ sáng hôm nay, đã tự sát tại nhà.】
Tôi nhìn bản tin này mà trong lòng trào dâng cảm giác chấn động khó tả.
Là tôi ư? Tôi lại vì một bản tin vớ vẩn thế này mà tự sát tại nhà?
Trên đời này có ai đáng để tôi phải chết vì họ sao?
Lẽ nào tôi lại coi nhẹ mạng sống của mình đến thế?
“Á á á á! Mau xem bản tin này đi!”
“Da gà em nổi cả lên rồi đấy mấy ông ơi!”
Chỉ thấy một người đàn ông cầm tờ giấy từ bên ngoài hớt hải chạy vào.
Tôi ghé lại gần, đứng sau lưng họ ngó đầu nhìn.
Nhân vật chính trong bản tin vẫn là tôi — nhưng là tôi đã chết.
Trong ảnh, tôi nhắm mắt nằm trong bồn tắm ở nhà, toàn thân đầy thương tích.
【Chủ tiệm thuốc lá rượu tự sát hôm trước tại nhà, có lẽ không phải tự sát — mà là bị tra tấn đến chết?】
Bản tin đến đây thì dừng, không ai hiểu rõ ý muốn truyền đạt của nó là gì.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.