“Không quan trọng.”
“Tin tức nói rằng, vào đêm Phương Nghiễn Vân chết, có người nhìn thấy vài người đàn ông bước ra từ phòng anh ta.”
“Mà những người đó đều là quan chức, danh gia vọng tộc. Các cậu nói xem, có khả năng là bị ép đến chết không?”
8
“Dựa theo những manh mối trước đó, tôi cảm thấy Phương Nghiễn Vân không thể nào tự sát.”
“Anh ta là người rất cởi mở, hơn nữa còn vừa du học từ nước ngoài về, tiền đồ tươi sáng như vậy, sao lại phải tự sát?”
“Nhưng tôi lại thấy có thể đấy. Một người sĩ diện như anh ta, đời tư bị tung lên báo cho cả thiên hạ biết, chưa chắc anh ta chịu đựng nổi áp lực tâm lý đâu?”
Mấy người tranh cãi không ngừng.
Tôi vểnh tai nghe họ nói, rồi tự hỏi — liệu tôi có thật sự tự sát không?
Tiếng đếm ngược lại vang lên trên đầu tôi.
Chỉ nghe giọng máy móc lạnh băng đọc từng con số, rồi tất cả mọi người bắt đầu bỏ phiếu.
【Thời gian đếm ngược vòng chơi này kết thúc. Chỉ có 4 người bước vào vòng chơi thứ hai.】
【Đáp án vòng chơi cốt truyện này: Phương Nghiễn Vân chết do bị người khác sát hại.】
Ngay khi đáp án được công bố, tôi lập tức mở choàng mắt, liền thấy BOSS đang đứng trước mặt, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt hắn, chậm rãi mở rộng hai tay.
Chỉ thấy BOSS ôm lấy tôi thật vững vàng:”Nghỉ chút đi, ngày mai có việc khác sắp xếp cho em.”
Tôi kinh hãi trợn to mắt, muốn nhìn thấy một tia áy náy trong ánh mắt hắn — nhưng rất tiếc, không hề có.
“Sếp à, nhất định phải như vậy sao?”
“Chẳng phải em là bảo bối ngoan ngoãn mà anh yêu quý nhất sao?”
“Lương của em khi nào mới trả? Ngài đã nợ em suốt 5 năm 3 tháng rồi đấy.”
BOSS cúi đầu hôn tôi một cái nữa:”Lương á?”
“Anh trả hết rồi mà, trả bằng… chính thân anh đấy.”
Thật là… tôi đúng là đồ khốn mà.
Suýt chút nữa thì phun máu ra luôn.
Tôi chăm chỉ làm việc kiếm tiền, cuối cùng sếp lại tự leo lên giường tôi coi như là trả lương.
BOSS đúng là một con trâu chính hiệu, còn tôi thì là ngựa chiến tuyệt chủng.
Khó khăn lắm mới được nằm lại trên giường, tôi nhắm mắt bắt đầu ngủ bù.
Không thể không nói, tuy BOSS tính cách lạnh lùng, nhưng thân nhiệt lại ấm áp vô cùng.
Đặc biệt là khi tôi ngủ, tôi luôn bất giác muốn dán vào cái lò sưởi sống siêu cấp này.
Khi mở mắt ra lần nữa, BOSS đã rời đi, tôi được mụ má dẫn đến nơi làm việc mới.
Lần này bối cảnh thay đổi — là nhà của Phương Nghiễn Vân, cũng là nơi anh ta qua đời.
Tôi lững thững đi sau lưng mụ má:
“Mụ má ơi, nhiệm vụ lần này là gì vậy?”
Chỉ thấy mụ má liếc mắt nhìn tôi từ đầu đến chân:
“Nhiệm vụ lần này, là phối hợp cùng người chơi tìm ra chân tướng cái chết của Phương Nghiễn Vân.”
“Hả???”
“Em phối hợp cùng người chơi á??”
“Bao giờ sếp bắt đầu làm từ thiện vậy? Em chẳng phải là NPC sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen“Chẳng lẽ em phải ngầm phá hoại bọn họ à?”
Chỉ thấy mụ má vung tay tát thẳng vào đầu tôi:
“BOSS bảo gì thì nghe nấy, không nghe lời thì muốn quay lại kỹ viện luyện tiếp không?”
Tôi ôm đầu, gật đầu lia lịa.
“Nghe! Em nghe lời!”
Lần nữa gặp lại đám người chơi, chúng tôi trừng mắt nhìn nhau hồi lâu.
“M* kiếp?”
“M* thật?”
【M* thật đó?】
“Anh là trợ thủ hệ thống phái đến cho bọn tôi á?”
“Tôi là trợ thủ hệ thống phái đến cho các người.”
【Hắn là trợ thủ hệ thống đưa tới cho bọn họ á?】
Vài phút sau, tôi bị cả nhóm người đấm đá tập thể.
“Đệt, mày còn dám làm người chơi hả? Hôm qua chẳng phải chính mày làm bọn tao không qua được ải sao?”
Tôi ôm đầu, tuyệt vọng quỳ xuống đất gào lên:”Các người mà còn đụng vào tôi nữa, có tin là ải này các người cũng đừng hòng vượt qua không?”
Mấy cú đấm liền biến mất không tăm tích, tôi ngã rạp xuống đất.
BOSS à! Hôm nay ngài khiến tôi rơi vào tình cảnh nhục nhã thế này…
Tối nay, đừng hòng đụng vào tôi!
9
Tôi giận dữ đứng bật dậy, cùng nhóm nhỏ chia nhau ra đi tìm manh mối.
Không thể không nói — lần này là nhiệm vụ tôi thực sự yêu thích từ tận đáy lòng.
Tôi thật sự rất muốn biết rốt cuộc vì sao mình lại chết.
Cho đến khi tôi đứng trước cánh cửa căn phòng quen thuộc, có một luồng sức mạnh vô hình như thúc giục tôi bước vào, lúc tay vừa đặt lên tay nắm cửa, nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.
Vào trong phòng, tôi trước tiên quan sát bố cục bên trong, rồi bất ngờ nhảy phắt lên giường.
Vài giây sau, tôi lại chậm rãi bò dậy từ trên giường.
Thừa lúc mọi người không để ý, tôi khẽ bĩu môi.
Cái giường này nằm không thoải mái chút nào, còn thua xa cái giường mà BOSS chuẩn bị cho tôi.
Xuống giường, tôi đi tới bàn làm việc và ngồi xuống.
Có thể thấy rất rõ nơi này đã lâu không có người ở, trên mặt bàn phủ một lớp bụi dày.
Tôi cẩn thận kéo ngăn kéo ra.
Bên trong có một cuốn nhật ký và vài tấm ảnh bị xé nát.
Mặt sau ảnh dính đầy vết máu, đáng tiếc là chỉ còn một nửa.
Nửa tấm ảnh là tôi, còn nửa kia đã mất tích.
Dựa vào bức ảnh, tôi đoán người còn lại trong ảnh có lẽ có quan hệ rất thân thiết với tôi.
Tôi nhẹ nhàng phủi bụi trên cuốn nhật ký, rồi mở ra.
Đó là nhật ký… do chính tôi viết.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.