Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 6

4:05 chiều – 12/09/2025

Lời nhắc nhở của bình luận khiến tôi bắt đầu hoang mang.

Vì sao người cá đều bị tập trung trong “Ngôi nhà Người cá”, mà không được phép sống riêng lẻ?

Người cá cũng có trí tuệ và suy nghĩ như con người, vậy mà dù luật Đế quốc có cái gọi là “Luật bảo hộ người cá”, tại sao chúng tôi lại không có quyền công dân?

Chẳng lẽ Đế quốc thực sự đang che giấu một âm mưu, lợi dụng người cá sao?

Câu nói của La Gia lại vang vọng trong đầu.

Chúng tôi… chỉ là công cụ thôi ư?

Vô số nghi ngờ quẩn quanh, và tôi bắt đầu băn khoăn, không biết Trần Dịch nghĩ gì về tất cả điều này.

Tôi theo thói quen áp mặt vào lòng bàn tay anh khi anh vuốt ve tôi.

“Thiếu tướng, con người và người cá có bình đẳng không?”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, anh cũng thu lại nụ cười, đáp:

“Có, Ôn Nhĩ.”

“Vậy tại sao em lại không có thẻ căn cước công dân? Phải chăng trong mắt mọi người, bọn em chỉ là thú nuôi, chỉ là công cụ?”

Lo lắng và bồn chồn dâng lên trong lòng tôi.

Nếu thật sự như vậy, thì phòng thí nghiệm năm năm trước bị phá hủy, liệu có phải cũng là thủ đoạn của tầng lớp trên Đế quốc?

Tương lai tôi liệu có thoát khỏi số phận bị đưa trở lại phòng thí nghiệm hay không?

Thấy tôi bất thường, Trần Dịch lập tức ôm chặt an ủi.

“Ôn Nhĩ, em không phải thú nuôi. Em là bạn đời, là người anh yêu.”

Cái đuôi tôi đập mạnh xuống mặt nước, bắn tung những giọt nước văng đầy lên áo sơ mi của anh.

“Nhưng mà… em đâu thể trở thành bạn đời hợp pháp của anh, đúng không?”

Anh trầm mặc, không trả lời.

Bình luận, lời của La Gia, cùng sự im lặng của Trần Dịch, tất cả đều như chứng minh: trong mắt Đế quốc, người cá là hạ đẳng.

Một khi Đế quốc không cần đến người cá nữa, chúng tôi sẽ đi về đâu?

Bởi vì đất liền… chưa bao giờ là nhà của chúng tôi.

Tôi định gỡ khỏi vòng tay anh, nhưng anh lại ôm chặt hơn.

“Ôn Nhĩ, bao năm qua anh vẫn luôn bí mật điều tra những chuyện liên quan đến người cá, bên trong dính dáng quá nhiều.

“Nhưng anh hứa với em, chẳng bao lâu nữa mọi thứ sẽ chấm dứt.

“Anh sẽ để em trở thành người yêu hợp pháp của anh.”

Tôi dần bình tĩnh lại, không dám nghĩ thêm về những viễn cảnh đáng sợ ấy nữa.

Tôi nhìn vết sẹo mờ trên má trái anh, khẽ chạm vào, nó đã nhạt đến gần như biến mất.

“Thiếu tướng, tinh thần thức hải của anh thế nào rồi?”

Thấy tôi đã dịu đi, Trần Dịch thở phào:

“Khá ổn rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ hồi phục hoàn toàn.”

Tôi trượt khỏi lòng anh, bơi đến chỗ tủ đồ lưu trữ, lấy ra hơn chục ống nghiệm đưa cho anh.

“Đây là gì?”

Anh nhìn đống ống nghiệm trên tay, có phần khó hiểu.

Tôi vội chui vào nước, ánh mắt né tránh, giọng nhỏ xíu:

“Là nước mắt của em. Nếu anh bận không về được, thì dùng những cái này.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

“Đừng… đừng dùng của người cá khác.”

【tiểu ngư, nghe  nói xem! Đúng là trời sinh đã mang mùi dụ dỗ.】

【Ánh mắt thiếu tướng lập tức thay đổi, tiểu ngư à, cẩn thận đó, anh ấy sắp không kiềm chế nổi rồi.】

【Ngọt lịm tim, cặp đôi này đúng là biết cách khiến người ta say mê.】

Trần Dịch đặt mấy ống nghiệm sang một bên, rồi đưa tay xuống nước, vươn về phía tôi.

“Ôn Nhĩ, lại đây.”

Tôi đặt tay vào, bị anh kéo mạnh một cái, ngã thẳng vào lòng anh.

Cái đuôi theo bản năng quấn lấy chân anh.

“Ưm…”

Tôi co người lại, không tin nổi trừng mắt nhìn anh.

Sao anh lại… tùy tiện chạm vào đuôi tôi thế chứ!

“Nhĩ Nhĩ, anh muốn hôn em.”

Đầu óc tôi choáng váng.

Tất cả đều rối tung, không thể kiểm soát nổi.

Chương 9

Khu nhà ở của Trần Dịch được gia cố phòng vệ.

Tôi biết cơn bão cuối cùng của Đế quốc sắp ập đến.

Dù anh thương tôi, không cho phép tôi dùng ống nghiệm tích trữ nước mắt nữa, nhưng mỗi ngày tôi vẫn lén giữ lại một ít, giấu trong tủ đựng đồ ăn vặt của mình.

Khi vừa cất xong phần nước mắt hôm nay, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, xen lẫn cả âm thanh giao chiến.

Nỗi bất an trong lòng tôi càng lúc càng dữ dội, ánh mắt vô thức nhìn về phía lối đi bí mật mà Trần Dịch đã lắp cho tôi.

Cửa bị phá tung, La Gia dẫn theo một nhóm người xông vào.

Họng súng đồng loạt chĩa thẳng về phía tôi.

“Tiểu nhân ngư, có thánh chỉ! Tất cả người cá đều phải bắt giữ. Ngoan ngoãn theo ta đi, sẽ đỡ khổ hơn.”

【tiểu ngư, chạy mau! Bị bắt đi thì xong đời!】

【Đế quốc đã hoàn toàn chia rẽ rồi, thiếu tướng đang ở ngoài chiến đấu!】

【Đừng sợ Nhĩ Nhĩ, hãy trốn vào đường ngầm, nó sẽ đưa em về biển cả. Hãy sống sót, chỉ cần cô còn, người cá trong Đế quốc vẫn còn hy vọng!】

Bình luận dồn dập hơn bao giờ hết, ai nấy đều thúc giục tôi chạy.

Tôi rón rén tiến gần thông đạo, định thừa lúc chúng sơ hở mà trốn đi.

La Gia thấy tôi im lặng, liền phất tay ra hiệu.

Người phía sau lập tức quăng một tấm lưới về phía tôi.

Tôi cố xé lưới, nhưng một luồng điện giáng xuống cơ thể, đau đến mức tôi hét lên thảm thiết.

La Gia cười khẩy:

“Biết điều thì ngoan ngoãn, bằng không đừng trách ta độc ác.”

Hốc mắt tôi đỏ hoe, căm hận trừng hắn.

Tôi sẽ không để ngươi bắt đi.

Tôi liếc nhìn phần màng giữa các ngón tay, cắn rách, rồi liều mạng xé thủng một mảng lưới.

Không kịp quay đầu, tôi lao thẳng về phía thông đạo.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận