Giọng cậu ta oán trách, lại xen lẫn đau lòng.
Nhận ra có người để ý, họ nhanh chóng hạ giọng, những câu sau tôi không nghe rõ.
Tôi không hiểu, liền bỏ qua đoạn xen ngang đó.
Rất nhanh, Tạ Trì thở hổn hển mang nước về, đưa tận tay tôi.
“Không cần vội vậy đâu, tôi đâu đến nỗi khát chết.”
Tôi bật cười.
“Không sao đâu, anh Thẩm.”
Thấy tôi khó mở nắp chai, cậu ta liền thuận tay vặn giúp.
“Có cậu đúng là đỡ thật.”
Tôi cảm khái, ít nhất có người giúp đỡ, nếu không một mình tôi ở đây quả thật bất tiện.
Tối đó, vì về muộn quá, Tạ Trì lỡ mất giờ đóng cổng ký túc xá.
Tôi để cậu ta ngủ tạm ở nhà mình.
Một tầng là quán mì, tầng hai là phòng ngủ của tôi.
Tôi lấy một bộ đồ ngủ của mình đưa cho cậu ta.
Sợ cậu ta chê, tôi vội vàng giải thích:
“Không có đồ mới, nhưng đã giặt sạch rồi.”
“Không sao đâu, anh Thẩm.”
Cậu ta cầm đồ vào phòng tắm.
Khi mặc trên người, quần áo có hơi chật một chút.
Tôi nhìn chiếc giường không lớn, nghĩ đến việc cả ngày nay cậu ta đã chăm sóc mình, trong lòng thấy áy náy.
Cuối cùng cắn răng: “Cậu ngủ giường đi, tôi nằm đất.”
Tạ Trì nhận chăn trong tay tôi, dứt khoát nói:
“Không cần.”
Rồi trải ngay xuống sàn, nằm một cách tự nhiên.
Tắt đèn, ánh trăng lọt qua khe cửa sổ.
Cảm nhận hơi thở yếu ớt của một người khác trong phòng, tôi thấy không quen.
Trằn trọc mãi, cuối cùng vẫn thiếp đi.
12
Ngày ngày trôi qua.
Đến kỳ nghỉ hè, Tạ Trì phải về nhà một chuyến.
“Anh Thẩm.”
“Anh… đừng tuyển thêm người nữa.”
“Sao lại thế được? Cậu cứ yên tâm, lúc nào quay lại cũng được.”
Tôi trấn an để cậu yên lòng.
Nhưng tôi không biết, đó lại là lần cuối chúng tôi gặp nhau.
Khi sinh viên nghỉ hè, quán không còn đông khách, tôi mỗi ngày chỉ nhận vài đơn giao.
Một lần giao đến một căn phòng thuê.
Cửa mở ra, là Ôn Thời.
“Tại sao lại là anh?”
Omega kinh ngạc hỏi, tôi càng sốc hơn.
Không ngờ cậu ta lại sa sút đến mức này.
Cậu ta nhận hộp mì từ tay tôi, cố tỏ ra bình thản.
“Đều tại anh.” Cuối cùng vẫn nhịn không nổi, bật ra.
Sao lại trách tôi? Tôi không hiểu.
Thấy dáng vẻ nghi hoặc của tôi, cậu ta bắt đầu trút hết tâm sự.
“Anh có biết không, Hạ Châu Dực chính là một kẻ điên.”
“Chỉ vì lần trước tôi bảo vệ sĩ đánh anh, hắn đã trả thù gấp mười gấp trăm lần.”
“Hắn còn phá nát gia đình tôi, khiến tôi giờ đây chỉ có thể ở trong cái nơi tồi tàn này.”
Cậu ta phẫn nộ kể lể về Hạ Châu Dực, như muốn dồn hết căm hận.
“Nhưng… chẳng phải cậu sắp đính hôn với anh ta sao?”
Tôi thật sự không hiểu quan hệ giữa họ.
Sao lại biến thành kẻ thù không đội trời chung?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen“Nếu không phải thấy hắn còn chút giá trị lợi dụng, tôi đâu thèm lại gần.”
“Chẳng lẽ hắn đã sớm nhìn thấu tôi có ý đồ xấu?”
Ôn Thời như vừa nhận ra sự thật.
Rồi không cam tâm mà dặn dò tôi:
“Anh mau chạy đi, đợi hắn xong việc của nhà họ Hạ, chắc chắn sẽ tìm anh.”
Cậu ta vừa ăn mì, vừa nói.
“Tìm tôi?”
“Đúng vậy, từ khi anh nghỉ việc, hắn cứ như phát điên. Tôi còn chẳng dám tới gần.”
Thì ra tên vệ sĩ kia là bị chính hắn đánh thành ra như thế.
Ôn Thời còn muốn nói thêm, nhưng lúc ấy có người bước vào.
“Sao em về muộn vậy, tôi còn chừa lại nửa phần mì cho em.”
Cậu ta quay sang dịu giọng nói với vệ sĩ.
Người đàn ông đó vừa nhìn thấy tôi, lập tức hiện rõ vẻ cảnh giác.
Sau khi quan sát xung quanh, xác nhận không có ai khác, hắn mới yên tâm.
“Tôi đi mua đồ ăn cho em.”
Trong tay hắn là một miếng bánh ngọt hạt dẻ.
Ôn Thời cười mãn nguyện khi nhận lấy.
Dù sống chẳng bằng trước kia, nhưng trông cậu ta vẫn được nuông chiều, không hề chịu khổ.
13
Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, nghĩ bụng chắc nên về quê một thời gian, không muốn dính dáng gì tới Hạ Châu Dực nữa.
Mải nghĩ, tôi chẳng để ý cửa tiệm dưới nhà chưa đóng chặt.
Bước lên tầng hai, tôi sững sờ khi thấy anh ta đang ngồi bên giường, cầm quần áo của tôi mà ngửi.
“Anh Thẩm, lâu rồi không gặp.”
Giọng điệu như bạn bè nhiều năm, chào hỏi đầy thân mật.
“Thiếu gia…”
Tôi theo bản năng gọi như thế.
“Alpha.”
“Hả?” Tôi không hiểu câu vô nghĩa đó.
“Người đàn ông anh đưa về, là một Alpha.”
Anh ta nói chắc nịch.
Tôi nhìn rõ trong tay anh ta là bộ đồ ngủ từng do Tạ Trì mặc.
“Anh tới đây làm gì?”
“Tất nhiên là đưa anh về, anh Thẩm.”
“Về đâu?”
“Về nhà của chúng ta.”
Đôi mắt đã sáng trở lại của Hạ Châu Dực, ánh nhìn ngập tràn sự xâm lấn.
“Chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa. Tôi đã nghỉ việc rồi.”
Tôi cố giữ bình tĩnh đáp lại.
Nụ cười nhạt trên mặt anh ta vụt tắt.
Bộ đồ ngủ bị ném thẳng vào thùng rác.
Anh ta tiến lại gần tôi.
“Anh Thẩm, anh không biết tôi nhớ anh đến nhường nào.”
Đôi mắt ánh nước kia gắt gao nhìn tôi.
“Tôi chỉ là một Beta, không thể bị đánh dấu vĩnh viễn. Anh muốn tìm, ngoài kia có rất nhiều Omega tình nguyện.”
Tôi gần như gằn giọng.
“Anh Thẩm, anh thật tàn nhẫn.”
“Là vì tên Alpha kia sao?”
Tôi ghét anh ta cứ nhắc tới Tạ Trì, nên chẳng trả lời.
“Anh nên rời đi…”
Khoảnh khắc răng anh ta cắn mạnh vào tuyến thể của tôi, tôi chưa kịp phản ứng.
Cơn đau nhói lập tức kéo về những ký ức cũ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.