Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 4

7:22 chiều – 13/09/2025

Cậu ta hùng hổ quát lệnh.

Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh lập tức làm theo.

Tôi bị đấm một cú nặng nề, mặt rát bỏng.

Hắn còn định đánh tiếp, tôi chỉ biết ôm đầu, thầm cầu nguyện—

Hy vọng hắn nương tay một chút.

9

Cú đấm dự đoán kia không hạ xuống.

Là vì thiếu gia đã trở về.

“anh Châu Dực , cuối cùng anh cũng về rồi!”

Omega vội vàng khoác tay lấy anh ta, giọng đầy nũng nịu.

Đôi mắt Hạ Châu Dực vẫn băng kín gạc, chắc chỉ vài hôm nữa sẽ nhìn thấy lại.

“Sao em lại đến đây?”

Anh ta hỏi, giọng hờ hững.

Ôn Thời dựa sát lấy anh, nũng nịu:

“Em nhớ anh mà. Nghe nói mắt anh sắp khỏi, nên em tới.”

“anh Châu Dực , tháng sau là lễ đính hôn của chúng ta.”

“Đến lúc đó mắt anh nhìn được rồi chứ?”

Đầu cậu ta tựa lên vai thiếu gia, tỏ ra vô cùng thân mật.

Trong đầu tôi như có một sợi dây căng đứt phựt.

Đến cả nỗi đau cũng không còn cảm nhận được nữa.

Hóa ra Omega này không chỉ là vị hôn thê của thiếu gia, mà lễ đính hôn cũng sắp đến gần.

Thiếu gia tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cậu ta:

“Đương nhiên rồi, đến lúc đó nhất định tôi sẽ cho em một lễ đính hôn khó quên.”

Giữa căn phòng, họ cứ thế bàn bạc chuyện tương lai như không có ai khác.

Mãi đến cuối cùng mới nhớ tới tôi.

“anh Châu Dực , sao anh không đánh dấu em vậy?”

“Chẳng lẽ em còn thua cả một Beta?”

Ôn Thời hỏi đầy ấm ức.

Ngay giây sau, giọng cười nhạo của thiếu gia vang lên khắp phòng:

“Sao em có thể so với cậu ấy được?”

“Beta chỉ có điểm tốt này thôi, ở bên cạnh chơi đùa một chút.”

Omega nghe thế, liền vui mừng rạng rỡ rời đi.

Khoảnh khắc đó, tôi như bừng tỉnh.

Tôi và anh ta vốn thuộc về hai tầng lớp khác nhau.

Tôi muốn rời khỏi nơi này.

Người ta luôn nói thành phố lớn phồn hoa đến nhường nào.

Để đến được đây, tôi còn phải vay hàng xóm mấy trăm đồng.

Tôi sợ đến cơm cũng không đủ ăn.

Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn bị sự xa hoa nơi đây làm lóa mắt.

Vết đánh dấu sau gáy lại nhói lên.

Đau đến mức khiến tôi muốn rơi nước mắt.

Nhưng không sao, tôi là Beta, chỉ vài hôm nữa sẽ ổn.

Đến khi đó, pheromone trên người tôi cũng sẽ biến mất sạch sẽ.

10

Lấy được tiền lương, hôm sau tôi viết luôn đơn xin nghỉ.

Cũng chẳng quan tâm Hạ Châu Dực có nhìn thấy hay không.

Dù sao thì tôi đã viết rồi.

Tôi đâu biết, ngay ngày hôm sau khi tôi rời đi, đôi mắt anh ta đã nhìn thấy rõ ràng.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Trong tay bỗng dư dả hơn.

Tôi từng muốn cưới vợ, nhưng cứ nghĩ đến những ngày tháng bị đè xuống giường, bị ép đầy pheromone, tôi lại thấy ghê sợ.

Thế là tôi nói lời chia tay với Tiểu Ý.

Dù sao thì cuộc sống là của mình, tôi vẫn phải tiếp tục sống.

Tôi không muốn làm những công việc nặng nhọc nữa.

Vậy là tôi mở một quán mì.

Ngoài tôi là ông chủ, còn có một người nữa — Tạ Trì.

Cậu ta là sinh viên đại học, tới làm thêm.

Nhìn dáng vẻ thì chắc cũng nghèo, hôm đi phỏng vấn chỉ mặc một chiếc áo thun bạc màu và quần jean sờn cũ.

Nhưng khuôn mặt thì sáng sủa, ưa nhìn.

Cũng nhờ có cậu ta, quán mì của tôi mới làm ăn phát đạt, lợi nhuận tăng nhanh.

Tháng đầu tiên, ngoài việc trả lương, tôi còn mua cho cậu ta một bộ quần áo.

Tạ Trì ít nói, nhưng khi nhận quần áo, ánh mắt vẫn thoáng qua một chút kinh ngạc.

“Cảm ơn anh Thẩm.”

Nghe cậu ta gọi thế, tôi thoáng ngẩn người.

“Không sao, cố gắng làm việc đi. Tháng sau tranh thủ tôi thưởng thêm cho.”

Tôi cười bảo.

Thực lòng mà nói, tôi rất hài lòng với Tạ Trì — ngoan ngoãn, chăm chỉ.

Nếu thuận lợi, chúng tôi hoàn toàn có thể cùng nhau làm ăn phát tài.

Một lần nữa, thấy cậu ta từ chối lời tỏ tình của ai đó, tôi không kìm được trêu:

“Không có ai mà cậu thích sao? Cậu đúng là kén chọn thật đấy.”

Cậu ta lắc đầu, rõ ràng không muốn nói nhiều.

Lần tiếp theo tôi nhìn thấy Hạ Châu Dực —

Là trên TV.

Anh ta đã trở thành người nắm quyền của nhà họ Hạ, mặc vest thẳng thớm, ánh mắt không còn mờ mịt, mà sắc bén đến mức dường như có thể xuyên thấu màn hình.

Ngay giây sau, tôi đổi kênh.

Không muốn nhìn thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến anh ta.

“Anh Thẩm, anh quen người đó sao?”

Tạ Trì hỏi.

Tôi lập tức phủ nhận.

“Nhưng sắc mặt anh không được tốt lắm.” Cậu ta bình thản nhận xét.

“Sao có thể chứ?”

“Chỉ là ghét người giàu thôi.”

Tạ Trì gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

11

Tạ Trì hầu như ngày nào không có tiết cũng đều đến quán mì phụ giúp.

Có lần tôi bị say nắng khi đang giao hàng, chính cậu ta đã trốn học để đưa tôi vào bệnh viện.

“Cậu mau quay lại đi học đi, truyền nước còn lâu lắm mới xong.”

Tôi khuyên.

Nhưng cậu ta cố chấp muốn ở lại, ngồi bên cạnh suốt ba tiếng đồng hồ, không chơi điện thoại, chỉ lặng lẽ nhìn chai dịch nhỏ giọt.

Tôi không khỏi xúc động.

Khi khát nước, cậu ta liền chạy đi mua cho tôi.

Sau khi cậu ta đi, không xa đó, tôi thấy một bóng người quen thuộc.

Là Ôn Thời, Omega kia.

Bên cạnh cậu ta là tên vệ sĩ bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Họ đứng cách không xa, tôi chỉ nghe loáng thoáng vài câu.

“Hắn đánh mày mà mày không biết đánh trả à!”

“Không ngờ hắn lại thù dai thế, chỉ vì một Beta…”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận