Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 6

11:14 sáng – 15/09/2025

49

Người cá em lại bổ sung:

“Tất nhiên, chị cũng sẽ bị em mang về, nhốt trong địa lao, ngày nào em cũng chơi với chị.”

Tôi chết lặng.

Quả thật là sa chân vào hang ổ kẻ cướp.

Tôi sốt ruột:

“Tôi phải ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi chúng. Chúng phải sống trong xã hội loài người, nếu không sau này sao mà hòa nhập?”

Người cá em:

“Chị đi đi, con theo em.”

Xem ra anh ta đã nắm được điểm yếu của tôi.

Tên người cá tưởng chừng ngây thơ này…

Tôi liếc nhìn kim chủ.

Hừ.

Mai lại dối hắn tiếp.

50

Kim chủ vẫn chăm chú nhìn tôi, ánh mắt như suy nghĩ gì đó.

Tôi thấy khó hiểu.

Cho đến khi tôi gắp một miếng cá hồi, vừa ngửi mùi đã nôn.

Lúc ấy tôi mới biết, tôi cũng mang thai rồi.

Tôi: ……

Kim chủ nói:

“Hạt giống gieo trong ngày em đội mũ xanh cho ta. Một tháng rồi, em phải dưỡng thai cho tốt.”

Tôi lẩm bẩm:

“Tôi sẽ sinh ra một con cá sao?”

Kim chủ:

“Là tiểu người cá. Em mang thai hai đứa, đều là đực.”

Tôi: ………

Tôi sắp có sáu đứa con.

Tôi: ……

Tôi bản thân vẫn còn là một đứa trẻ.

51

Vì tôi mang thai.

Không thể “làm bậy” nữa.

Buổi tối, tôi nằm ở giữa.

Kim chủ và người cá em mỗi người một bên.

Giờ họ thích hóa về nguyên hình.

Hai chiếc đuôi quẫy qua quẫy lại.

Cũng khá đáng yêu.

Nghĩ đến tương lai, tôi có sáu tiểu người cá quẫy đuôi, tôi liền thấy đáng yêu.

Nhưng tôi bắt buộc phải trở về xã hội loài người.

52

Tôi nhìn trần nhà.

Hai tay vô thức xoa trên đuôi của họ.

Tôi nói: “Tôi vẫn muốn đến xã hội loài người, các con cũng nên ở trong xã hội loài người nhiều hơn.”

Tôi lại mím môi: “Tôi là một cô gái loài người bình thường, không thể sinh con khi chưa kết hôn.”

Kim chủ nói: “Em không được trốn nữa.”

Người cá em: “Em mà trốn là bỏ chồng bỏ con.”

Tôi nói: “Tôi chắc chắn sẽ không trốn nữa.”

Trước đây chỉ ở với kim chủ.

Áp lực từ hắn quá lớn.

Giờ có người cá em, tôi không cô đơn nữa, anh ta ngây thơ vô tà, cũng làm dịu sự lạnh lùng cứng nhắc của kim chủ.

Nên tôi thấy hiện tại ở bên họ cũng tốt.

53

Còn nữa, thật sự, cảm giác như linh hồn cũng thỏa mãn.

Hai người cá cơ mà!

Tôi có hai người cá.

Biết bao chấn động và khiến người ta ghen tị.

Vậy nên tôi sẽ không chạy.

Lần này kim chủ tin tôi.

Chúng tôi cùng trở về biệt thự của kim chủ.

Sau vườn có một hồ nước.

Nước hồ trong xanh như một khối ngọc đẹp.

Người cá em mỗi ngày ngâm mình ở đó 16 tiếng.

Vì rời biển, anh ta chưa phát dục hoàn toàn, nên phải ngâm.

Ban ngày anh ta có 8 tiếng ở cùng tôi.

Ban đêm anh ta ngâm nước, còn tôi và kim chủ ngủ ở căn nhà nhỏ bên bờ hồ, ở cạnh anh ta.

Anh ta mang thai con của tôi.

Tôi phải đối xử tốt với anh ta.

Tôi cảm giác ba chúng tôi đã là một gia đình thực sự.

Tôi hoàn toàn chấp nhận và hòa vào họ.

54

Tôi vẫn muốn ra ngoài tìm việc, không muốn tách biệt với thế giới.

Và ý nghĩ đó ngày càng mạnh.

Không ra ngoài, tôi sẽ không còn cười nữa.

Tôi cũng không sờ đuôi của họ nữa.

Cuối cùng kim chủ cũng thỏa hiệp.

Tôi lại làm nghề cũ.

Thành cô gái bán trân châu.

Tôi có rất nhiều trân châu.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Tôi tự thiết kế, rồi làm nhiều vòng tay, dây chuyền, lắc chân.

Người cá em ở cạnh tôi.

Chúng tôi cùng bàn cách thiết kế.

Rất vui.

Hai chúng tôi còn bụng to lùm lùm, cùng tưởng tượng sẽ làm gì cho bọn trẻ.

55

Tôi mở một cửa hàng online, nghĩ kiếm tiền trước rồi mở cửa hàng thật.

Chuyên kinh doanh đồ trang sức.

Không ngờ shop của tôi nổi tiếng.

Người mẫu thử đồ là tôi và người cá em, hai đứa tôi còn “nổi ra ngoài vòng” vì nhan sắc.

Cả hai vui mừng bay bổng.

Thậm chí có công ty người mẫu mời người cá em đi làm mẫu.

Có đoàn làm phim ngắn mời tôi đi đóng.

Chúng tôi rất muốn đi.

Nhưng kim chủ không đồng ý.

56

Tôi lại nhớ đến sự độc đoán chuyên quyền của kim chủ trước kia.

Cảm thấy cực kỳ tủi thân.

Đúng lúc em trai cũng rất tủi thân.

Tôi xúi: “Chúng ta cùng trốn, để hắn ‘gà bay trứng vỡ’! Xem hắn còn độc đoán thế nào!”

Người cá em cắn môi, ôm bụng: “Em sắp sinh rồi.”

Tôi cũng ôm bụng: “Cũng đúng.”

Chúng tôi nhìn nhau: “Thôi để hắn chăm con đã.”

57

Mang thai 12 tháng.

Hai chúng tôi mới sinh.

Còn sinh cùng một ngày.

Kim chủ nói, đã cùng ngày thụ thai, thì cùng ngày sinh.

Xem ra hôm đó ai cũng không rảnh tay.

58

Người cá em sinh xong, cả người liền biến về nguyên hình.

Lại đỏ rực như bốc cháy!

Anh ta “a a a” kêu, trông rất đau đớn.

Tôi tưởng anh ta khó sinh.

Kim chủ lại nói em trai đang biến hình.

Anh ta sắp vào thời kỳ trưởng thành!

Chúng tôi đều rất mong chờ.

59

Chờ 10 ngày.

Em trai mới ra.

Anh ta cũng biến thành thân thể màu đen.

Khuôn mặt vốn hay cười, biến thành kiểu mặt liệt lạnh lùng y như anh trai.

Ánh mắt nhìn tôi còn vương chút dịu dàng.

Nhưng đã không còn nhiệt tình như trước!

Chết tiệt.

Anh ta không nói hai lời, trực tiếp nhỏ máu tươi vào miệng tôi.

Tôi cảm giác toàn thân bị đốt qua một lượt.

Quên nói, bây giờ cơ thể tôi rất khỏe, sinh xong cũng như chưa sinh.

Rồi tôi nghe em trai nói: “Tôi cũng đã đánh dấu người rồi, nô lệ nhỏ của tôi.”

Tôi: ……

Cuộc sống này không thể sống nổi nữa.

60

Tôi và kim chủ đi đăng ký kết hôn.

Tiểu người cá lớn rất nhanh.

Chúng có thể trực tiếp hóa thành hình người.

Hôn lễ cận kề.

Sáu đứa trẻ ngồi trên những chiếc xe đẩy như trong cổ tích, làm phù dâu nhí cho chúng tôi.

Người cá em đóng vai tài xế đẩy xe.

Anh ta cũng áo vest chỉnh tề.

Nếu không nói, chẳng ai biết rốt cuộc ai là chú rể.

Khi đọc lời thề, “dù sinh lão bệnh tử cũng không rời nhau”, tôi cảm thấy nơi sâu thẳm linh hồn lại vang lên sự đáp lại.

Quá đáng sợ!

Đó chính là đặc trưng của việc kết hôn với sinh vật không phải người sao?

61

Hôn lễ kết thúc.

Đêm xuống.

Tôi lại mặc chiếc váy cưới ấy.

Rồi người cá em đứng trước mặt tôi.

Anh ta nhìn vào mắt tôi: “Dù sinh lão bệnh tử, tôi cũng sẽ không rời bỏ người. Người nguyện lấy ta chứ?”

Cái này…

Ở nơi bọn họ, lời nói ra thật sự có hiệu lực thề nguyền!

Cảm giác từ trong linh hồn lại muốn đáp lại.

Tôi còn đang do dự, ánh mắt anh ta bắt đầu lạnh đi.

Anh ta lạnh lùng mở miệng: “Không muốn bị ‘xử’ thì biết điều đi.”

Lại một kim chủ dự bị.

Mạng tôi…

“Em đồng ý.”

Tôi cắn răng nói.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận