Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 5

11:13 sáng – 15/09/2025

39

Tôi muốn khóc mà không khóc nổi.

Người cá vẫn tiếp tục:

“Tôi chỉ đến tìm các người để chơi cùng. Trước đây anh trai ngày nào cũng chơi với em hăng say như thế, ta cũng muốn thử. Mau nào, cô gái nhân loại.”

Kim chủ khoanh tay nhìn tôi:

“Vốn dĩ tôi còn định cho em từ từ chấp nhận. Không ngờ em lại tự nguyện với nó.”

“Hừ.”

“Còn nói trộm tiền tôi để nuôi nó?”

“Đúng là đồ sói mắt trắng, nuôi không quen.”

Tôi câm lặng, hồi lâu mới mở miệng:

“Vậy ra anh thật sự là một con thú?”

40

Kim chủ lập tức biến thân, thành một người cá toàn thân đen kịt.

Cái đuôi của hắn so với đứa em còn to hơn, dài hơn, dày hơn.

Trên lớp vảy đen nhánh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Tôi bất giác nuốt nước bọt.

Muốn đưa tay chạm thử.

Hắn ngả người lên giường, thong dong nhìn tôi.

Cơ thể người cá em là màu bạc.

Một đen một bạc, đối lập mà rực rỡ.

Người cá em lại nhiệt tình mời gọi tôi:

“Mau tới đi, cô gái nhân loại. Anh trai sẽ hướng dẫn chúng ta.”

Hướng… hướng dẫn?

Tôi sợ chết mất thôi!!!

41

Tôi quay người bỏ chạy.

Trời ơi.

Thế giới này điên mất rồi.

Kết quả là tôi bị một chiếc đuôi cá màu đen quấn trở lại.

Khuôn mặt kim chủ hiện ngay trước mắt tôi:

“Tôi đã đánh dấu em. Em tưởng em chạy thoát được sao? Bây giờ tôi ra lệnh, chạm vào đuôi của bọn tôi.”

Lời hắn nói như mang theo mệnh lệnh.

Tiềm thức tôi liền phục tùng.

Hai tay tôi đồng thời đặt lên hai chiếc đuôi của hai người cá.

Cảm giác nóng rực, lại trơn mượt như ngọc thượng hạng.

Tôi không kìm được muốn liếm.

Nhưng tôi cố nhịn.

Tôi đã nhịn lại được.

Thế mà người cá em ngượng ngùng nói:

“Anh, trước đây các người chơi thế nào? Hôm nay em cũng thấy vui, nhưng không giỏi bằng anh.”

Kim chủ nhìn tôi, cười lạnh:

“Nhìn cho rõ, tôi chỉ biểu diễn một lần.”

Tôi bị hắn kéo lại.

Nhìn vẻ mặt hắn, cơ thể tôi đã tự động chuẩn bị sẵn sàng cho hắn…

42

Đêm đó, tôi mở khóa vô số kỹ năng mới trong đời.

Cũng trải nghiệm cái cảm giác như cái bánh kẹp nhân.

Lại còn nếm thử cái vui sướng của việc “hút” hai người cá.

Nhưng…

Tôi vẫn không thể chịu nổi việc bị giam trên đảo.

Người cá em còn chưa trưởng thành, mỗi ngày chỉ có thể hóa thành hình người bốn tiếng.

Thời gian còn lại đều là hình thái người cá.

Anh ta phải trưởng thành trên đảo này, mới có thể như kim chủ, tự do ra vào thế giới loài người.

Người cá em không cho tôi rời đi, bắt tôi phải ở lại với anh ta.

Hơn nữa anh ta như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi mới, cứ nhất quyết phải chơi mãi.

So với kim chủ còn quá đáng hơn!

Nhất là sau khi kim chủ làm mẫu cho anh ta xem.

Anh ta nhất định phải học.

Còn phải vượt qua.

Tôi nói tôi sắp chết rồi.

Anh ta liền bắt tôi uống “dinh dưỡng dịch” của anh ta.

43

Thì ra, cảm giác trước đây của tôi là đúng.

Chính vì thứ dinh dưỡng dịch đó có tác dụng chữa lành cơ thể tôi.

Người cá em nói:

“Bôi ngoài thì chữa lành vết thương. Uống vào thì sẽ không còn vấn đề thận nữa.”

Anh ta nói với vẻ ngây thơ vô tội.

Tôi: ……

Tôi thừa nhận, bọn họ thật sự rất thú vị.

Nhưng tôi là một con người bình thường.

Sau khi ở trên đảo thêm một tháng nữa.

Tôi bắt đầu thấy nhàm chán.

44

Khi kim chủ trở về.

Người cá em đang giận dỗi.

Kim chủ nhướng mày:

“Hôm nay không thấy các người quấn quýt trong nước, thật lạ.”

Trước đó người cá em ngày nào cũng kéo tôi ra làm tình.

Hầu như không ngừng nghỉ.

Anh ta còn làm nũng.

Cơ thể tôi lại ngày càng khỏe hơn.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Thật sự khó mà từ chối.

Nhưng làm nhiều quá, cũng thành ra nhàm.

Tôi muốn trở lại xã hội loài người.

Chứ không phải cứ bị giam ở đây.

Hôm nay người cá em năn nỉ tôi.

Tôi không chịu.

Anh ta làm bộ đáng thương cầu xin, tôi liền khóa mình trong phòng.

Cuối cùng anh ta cũng giận.

Ngồi trong phòng khách, làm rơi đầy trân châu dưới đất.

Lúc kim chủ trở về, tôi đang cúi xuống nhặt trân châu.

45

Người cá em lập tức mách:

“Anh! Cô ấy không chịu chơi với em!”

Tôi mím môi.

Vừa nhặt trân châu, vừa âm thầm tức giận.

Kim chủ ngồi trên sofa.

Liếc qua chúng tôi:

“Biết điều một chút.”

Tôi giận dữ:

“Tôi muốn quay về, không muốn ở đây nữa. Tôi muốn đi làm! Chứ không phải ngày ngày chỉ được thấy hai con cá!”

Người cá em xù lông:

“Em không phải cá! Em là người cá!”

Kim chủ:

“Em là nô lệ của ta. Em đã bị ta đánh dấu. Em phải nghe lời.”

Lại là câu đó.

Tôi im lặng.

46

Nhặt xong trân châu.

Tôi hỏi người cá em:

“Anh còn khóc không? Nếu khóc thì tôi chờ một lát.”

Người cá em đỏ mắt:

“Em không thương em nữa.”

Tôi mím môi:

“Tôi phải thương chính mình chứ.”

Người cá em:

“Vậy thì cho em đi cùng. Còn nói muốn em sinh con cho. Em đối xử với em như vậy sao!”

Tôi nói:

“Thứ nhất, anh chưa theo tôi đi. Anh còn lừa tôi. Thứ hai, anh cũng chưa sinh cho tôi đứa nào.”

Người cá em:

“Em đã mang thai con của chị rồi.”

Câu nói đó khiến mấy viên trân châu tôi vừa nhặt lại rơi lộp bộp xuống đất.

47

Tôi kéo anh ta ngồi xuống sofa, dịu dàng lau nước mắt cho anh ta.

Rồi cất trân châu vào chiếc túi chéo nhỏ của mình.

Từ khi ở với hai con cá này, tôi đã tự làm cho mình một cái túi nhỏ đeo chéo để tiện đựng trân châu.

Tôi hỏi:

“Thật sao? Bao lâu rồi? Con trai hay con gái?”

Anh ta hừ một tiếng:

“Chị không chơi với em, em không nói.”

Tôi vội dỗ:

“Chơi, chơi mà. Đừng giận, sẽ ảnh hưởng đến con.”

Tôi lại nói:

“Anh nói sớm là có thai, tôi đã chẳng dám làm anh giận.”

Người cá em:

“Chị không yêu em. Sao đến khi em có thai mới chịu dỗ em.”

Tôi nói:

“Được rồi, được rồi, là lỗi của tôi hết.”

“Vậy giờ ta đi chơi.”

Đúng là một ngày không chơi, anh ta sống không nổi.

48

Người cá em mang thai bốn đứa.

Hai trai, hai gái.

Sau khi chúng tôi làm xong, trở lại phòng ăn.

Kim chủ nấu cơm.

Hắn nhận xét:

“Cảm giác vừa rồi vẫn kém một chút.”

Người cá em:

“Cô ấy không chịu uống dinh dưỡng dịch, em sợ cô ấy không chịu nổi.”

Tôi vội nói:

“Anh đang mang thai, phải tĩnh dưỡng.”

Người cá em:

“Em rất khỏe. Bốn đứa con cũng rất khỏe.”

Đũa trong tay tôi rơi đánh “cạch”:

“Anh nói bao nhiêu?”

Anh ta tự hào:

“Bốn! Hai trai, hai gái! Em là thể chất dễ thụ thai.”

Tôi lập tức cảm thấy tóc bạc trắng.

“Nhiều thế, muốn ăn thịt người sao?”

Tôi kêu lên.

Người cá em sầm mặt:

“Con của em không ăn thịt người, chúng ăn cá! Con người ngu xuẩn, nếu chị không biết nuôi con, em sẽ đưa chúng về biển sâu.”

Tôi sững người.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận