Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 7

11:08 chiều – 19/09/2025

10

Tôi ở lì trong biệt thự Thẩm Luật nửa tháng, ăn bám, ăn ngủ chờ chết.

Tới hôm nay, tôi muốn về nhà rồi.

Anh xoa gáy: “Đau đầu.”

Nói nhẹ như không, còn mang theo chút vô lại.

Tôi nhìn anh vừa xoa đầu vừa tỏ vẻ đáng thương.

Ngọn lửa bị dồn nén suốt nửa tháng trong lòng tôi rốt cuộc cũng bốc lên.

Nửa tháng qua, tôi như bảo mẫu gọi đâu có đó.

Bị anh dùng cái lý do “di chứng chấn động não” để giữ rịt lại bên người.

Pha trà, dâng nước, ngồi ăn cùng, nói chuyện cùng.

Nhưng tôi vốn quen sống tự do.

Bị giữ như thế, chẳng khác gì con chó bị xích.

Tôi thật sự chịu hết nổi.

“Thẩm Luật.”

Tôi hít sâu một hơi.

“Anh định chơi cái trò này tới bao giờ nữa?”

Tay đang xoa gáy của anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi: “Trò gì?”

“Cái trò ‘đầu óc bị đâm hỏng’ ấy!”

Giọng tôi cao lên.

“Đầu óc anh chẳng bị sao cả! Anh nhốt tôi trong nhà suốt ngày là có ý gì?”

“Trả thù tôi vì năm xưa bỏ đi không lời từ biệt sao?”

“Thẩm Luật, năm năm rồi đó! Sao anh vẫn trẻ con như vậy?”

Sự hời hợt trên mặt anh biến mất trong chớp mắt.

Anh buông tay, lặng lẽ nhìn tôi. Ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ.

“Đúng.”

Anh thừa nhận luôn. Giọng lạnh như băng.

“Tôi chính là trẻ con như thế đấy.”

“Tôi chính là muốn trả thù cô. Tôi chính là không buông được!”

“Phương Tri Ý, cô đừng quên! Là cô theo đuổi tôi trước!”

“Theo đuổi được rồi thì phủi tay bỏ đi. Cô tưởng tôi là gì? Một con chó ngoắc là tới, đuổi là biến à?”

“Cô hứng thì tới đùa chút, chán rồi thì đá bay đi.”

“Ngay cả lý do cũng không cho tôi một cái…”

“Cô có biết tôi đã sống thế nào suốt năm năm qua không? Cô biến mất mà không để lại chút tin tức nào.”

“Tôi tìm khắp nơi, thậm chí từng đến từng đồn cảnh sát!”

“Nhiều người bảo tôi đừng tìm nữa, thậm chí… có người nói cô chết rồi.”

“Năm năm. Tròn năm năm đấy.”

Mắt anh đỏ hoe, ánh sáng trong mắt rời rạc vỡ nát.

“Năm năm qua, niềm tin duy nhất giúp tôi chống đỡ… là tìm được cô.”

“Cô có biết tôi khao khát được tìm thấy cô đến mức nào không? Biết không hả?”

Anh nghẹn ngào trách móc.

Ký ức bị tôi chôn giấu kỹ bỗng như dòng lũ tràn về.

Năm đó, khi tin đồn tôi phải đi liên hôn rò rỉ ra ngoài.

Tôi từng tới tìm Thẩm Luật một lần.

Trong căn phòng thuê chật hẹp nhưng ấm áp ấy, tôi ngoắc tay anh, mơ hồ hôn anh.

“Anh chàng câm, nếu một ngày nào đó… tôi đi mất, anh sẽ làm gì?”

Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.

Đôi mắt lúc nào cũng dịu dàng kia bỗng trợn to.

Đầy hoảng sợ.

Anh lắc đầu thật mạnh, tay run rẩy viết vội trong lòng bàn tay tôi.

Vì quá hoảng, chữ viết nguệch ngoạc:

“Đừng đi.”

Anh viết đi viết lại.

Tối hôm đó, anh ôm tôi thật chặt, không buông.

Nước mắt âm ấm thấm ướt hõm cổ tôi.

Anh không thể nói, nên tất cả van xin chỉ còn lại nước mắt nóng hổi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Nhưng tôi vẫn đi.

Ra đi dứt khoát, không quay đầu.

Giờ phút này, người trước mắt và anh nhóc câm năm nào hòa làm một.

Chỉ là… càng đau, càng tuyệt vọng.

Bởi năm năm dài đằng đẵng đã kéo nỗi đau đó đến cực hạn.

Thẩm Luật chậm rãi ngẩng đầu.

Nước mắt rốt cuộc vẫn lặng lẽ rơi xuống khóe mắt.

Nhưng anh như chẳng hề hay biết.

Ánh mắt đen thẫm của anh khóa chặt lấy tôi.

“Phương Tri Ý…”

Anh khẽ hỏi, từng chữ từng câu như gõ vào tim tôi.

“Năm năm qua, cô đã từng nhớ đến tôi chưa?

Dù chỉ một lần… cũng được.”

Cảm xúc vỡ òa.

Năm năm tội lỗi và nhớ nhung gào thét nuốt chửng lấy tôi.

Tôi bước tới, ngồi lên người anh.

Giữ lấy sau đầu anh.

Hung hăng đặt một nụ hôn xuống.

Nụ hôn ấy hỗn loạn, hoang dại, như muốn trút hết dồn nén.

Cơ thể Thẩm Luật cứng đờ.

Anh ngẩn người ngồi trên sofa, để mặc tôi cướp đoạt.

Nhưng chẳng mấy chốc, cảm xúc bị dồn nén suốt năm năm tìm được lối thoát.

Anh xoay người chiếm thế chủ động, siết chặt eo tôi.

Lực mạnh đến nỗi như muốn hòa tôi vào máu thịt anh.

Không khí cạn kiệt, phổi đau nhói.

Mắt tôi bắt đầu tối sầm.

Thẩm Luật nhận ra, rời khỏi môi tôi.

Trán kề trán, thở hổn hển.

Mắt vẫn đỏ, nhưng băng đã tan.

“Phương Tri Ý…”

Anh khàn giọng hỏi:
“Cô làm vậy là gì? Vả cho một bạt tai, rồi cho viên kẹo?”

Tôi nhìn anh, giọng cũng khàn không kém.

Ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt anh.

“Chàng câm à, tôi luôn nhớ anh.”

“Năm năm nay, luôn nhớ anh.”

Tôi nhắm mắt lại, nhớ về khoảng thời gian trốn chạy hỗn loạn.

Bố tôi là người nói một là một.

Ông bảo tôi phải liên hôn thì tôi không thể không đi.

Năm năm ở nước ngoài, tôi không dám gửi cho Thẩm Luật dù chỉ một dòng tin.

Tôi sợ nghe giọng anh, sợ biết tin về anh—

Tôi sẽ lập tức bay về.

Chàng trai câm của tôi không quyền không thế, nếu bố tôi biết vì anh mà tôi không muốn liên hôn, thì…

Ông sẽ không bỏ qua.

Lúc đó anh không có chỗ dựa, tôi không dám đánh cược.

Thẩm Luật lặng lẽ nghe, vòng tay quanh eo tôi siết chặt hơn.

“Tôi là người nhà họ Thẩm. Bố cô không dám động đến tôi.”

Tôi lườm anh.

“Tôi có biết đâu.”

Nếu tôi biết anh là người thừa kế nhà họ Thẩm,

Tôi đã không phải trốn chui trốn nhủi khắp nơi rồi!

“Được rồi.”

Anh nói tiếp: “Vậy sau này cô đã biết rồi, sao vẫn đối xử với tôi như thế?”

Vấn đề này…

Tôi suy nghĩ một chút.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận