“Dã con, giúp tôi tìm một người, là con nhỏ bám đuôi tôi ấy. M* kiếp, cậu dắt gái về phòng hả?!”
Một cái chăn mỏng gần như ngay lập tức quấn chặt lấy tôi, lực quá mạnh khiến đầu tôi đập trúng ngay đùi trong của Tần Dã, hoa cả mắt.
Tôi nghe Tần Dã rít lên một tiếng, nghiến răng ken két: “Ra ngoài.”
“OK, OK.”
Cửa đóng lại, tôi ngơ ngác.
Cái giọng đó… là Phí Dã? Hắn quen Tần Dã? Còn biết cả mật mã nhà?
Trời ơi, chẳng lẽ tôi bị giăng bẫy?
Tôi theo bản năng định giả chết.
Chăn bỗng bị vén lên, ánh sáng trời tràn vào, trước mắt là một cảnh tượng hùng vĩ.
Tôi sững người, quên cả giả chết, theo phản xạ nuốt nước bọt.
“Nhìn chưa đủ hả?” Tai Tần Dã ửng đỏ, một tay nhấc tôi đặt lên gối, “Cả đêm nhảy loạn lên, mệt chết tôi rồi. Nằm yên, tôi ra ngoài một lát.”
Tần Dã mặc áo ngủ, đi ra ngoài, để lại tôi với trái tim đang đập thình thịch.
Dòng bình luận biến mất cả đêm, giờ nhảy loạn như đàn chuột ngoài ruộng:
【No chưa? No chưa? Đáng ghét, dám tắt đèn!!】
【Đúng rồi đó. Sau khi no xong, ánh mắt rắn rắn sẽ rất mê người. Nhìn bé con kìa, vừa ngốc vừa trong veo.】
【Nằm cùng giường rồi mà không no, chẳng lẽ Tần Dã không làm ăn được?】
【Khốn nạn! Ai đá thằng choá kia ra được không, tôi chỉ muốn xem bé con đấu sức với trai ngầu thôi.】
Thằng choá!
Chết rồi, sao tôi lại quên mất Phí Dã!
Tâm trí hoảng loạn.
Trong đầu toàn là mấy câu chuyện kiểu tổ cô bị Hứa Tiên với Pháp Hải giăng bẫy rồi bị trấn ở Lôi Phong Tháp.
Không lẽ tôi cũng bị chơi chiêu rồi?
Tôi vội nhặt quần áo dưới đất, nhìn qua khe cửa về phía phòng khách.
Quả nhiên là Phí Dã.
Hắn ngồi trên ghế sofa, nhìn quanh, trong mắt đầy ghen tỵ.
“Ghê ghê, Dã con mới khai giảng một tháng đã dắt gái về mở bát rồi. Của khoa nào thế? Trông ‘nhiều chất’ phết.”
“Im.” Tần Dã xoa trán, mặt mệt mỏi, “Có chuyện thì nói nhanh.”
Phí Dã bực bội: “Là con nhỏ bám đuôi tôi, Dư Miểu bên khoa Phát thanh. Giận dỗi bỏ đi, cả đêm không về ký túc. Có người thấy nó tối qua đi với một gã đàn ông mờ ám vào hội sở. Cậu chỉ cần gọi một cuộc là tìm ra ngay, giúp tôi đi.”
“Đàn ông mờ ám?” Tần Dã bật cười khẩy, “Ai thấy?”
“Bạn cùng phòng của Thư Thư.”
“Mạnh Thư? Con nhỏ nghèo đó hả?”
Cảm nhận được vẻ khinh thường của Tần Dã, Phí Dã giải thích: “Đừng nói vậy, Thư Thư tự trọng lắm. Dù nhà nghèo nhưng cô ấy sống biết điều, không như Dư Miểu, suốt ngày đầu óc toàn mấy thứ…”
Phí Dã không nói hết, nhưng giọng điệu đã thể hiện rõ sự ghê tởm.
Tần Dã khuyên: “Dù gì cũng là bạn gái cậu, kéo người này dìm người kia vậy, không hay.”
“Bạn gái gì mà bạn gái, chỉ là lớn lên cùng nhau thôi. Tôi bảo vệ nó mấy lần, nó bám tôi dai như đỉa. Chán chết đi được. Nếu không phải mẹ nó nhờ vả, tôi cũng chẳng buồn để tâm.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen“Vậy hả.” Giọng Tần Dã nhẹ tênh, “Được, tôi giúp cậu hỏi thử.”
Nghe qua thì có vẻ không phải giăng bẫy hại tôi.
Nhưng vẫn chưa chắc, phải xem thêm.
Phí Dã đứng dậy, hất hàm nhìn về phía phòng ngủ, trêu chọc: “Khi nào dẫn ra giới thiệu chút đi? Anh em tụi này giúp cậu xem qua một lượt.”
Tần Dã nhướng mày: “Tính sau đi.”
“Tsk, còn cưng chiều nữa chứ. Nghe tôi một câu, đừng chiều mấy bé con quá, coi chừng dính phải kiểu như con nhỏ đó, dính vào rồi không gỡ ra được.”
Phí Dã vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đang định quay lại giường, thì bỗng nghe hắn hét lên: “Không ổn rồi!”
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao màu hồng trên kệ, cây dù cam ở cửa ra vào và chiếc ba lô màu be, sắc mặt dần dần cứng lại, nụ cười méo xệch.
“Dã con, người cậu dắt về là khoa nào vậy?
“Sao trùng hợp thế, giày, dù, ba lô đều giống hệt con nhỏ bám tôi.
“Đã là anh em thì gọi ra giới thiệu chút đi?”
Vừa nói, hắn vừa hấp tấp đi vào.
Tần Dã chắn trước mặt hắn, mặt lạnh như tiền: “Hôm nay không tiện.”
“Không tiện, hay là không dám?”
Phí Dã siết chặt tay, cười gượng: “Người đang nằm trên giường cậu không phải là… Dư Miểu đấy chứ?”
Ngay giây tiếp theo, chiếc điện thoại vừa được sạc của tôi sáng lên.
Hiển thị cuộc gọi đến: Quán ăn vặt nhà họ Phí.
4.
Không!
Thân hình mềm mại yêu kiều của rắn mũi heo chúng tôi, sao có thể rơi vào tay thằng choá được!
Chuông điện thoại vừa vang lên, tôi ôm lấy máy, biến hình, nhảy qua cửa sổ — bay thôi!
Bên trong nhà.
Phí Dã cảm thấy như vừa nghe thấy chuông điện thoại, nhưng nghe kỹ lại chẳng có gì.
Chắc căng thẳng quá, nên bị ảo giác rồi.
Tần Dã mất kiên nhẫn: “Cậu còn không đi?”
Phí Dã thở phào, vỗ vỗ ngực Tần Dã: “Rồi rồi, anh em đi ngay, không làm chậm trễ cuộc ‘nước rút’ của cậu đâu.
“Hồi nãy là tôi kích động quá, xin lỗi anh em. Nhưng mà cậu không biết đâu, con nhỏ bám tôi nó dính như keo, thấy tôi là động dục như thú, phát sợ luôn.
“Nếu cậu tìm thấy nó, thì tránh xa chút, kẻo bị nó ám. Nó đâu có trong sáng như Thư Thư đâu, cẩn thận đó, tôi nghi là có bệnh…”
“Bệnh là cái đầu cậu ấy, cút!”
Tần Dã trợn mắt, đóng sầm cửa, đổi mật khẩu, quay lại phòng ngủ.
Nhưng — trời sập rồi!
Người đâu?
Người sống rõ ràng còn nằm trên giường lúc nãy đâu rồi?!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.