“Tôi làm sao chứ? Anh biết cái gì?” Tôi lập tức cảnh giác, thấy tính khí bạo nộ của hắn bắt đầu trỗi dậy.
Bất ngờ, hắn lại im lặng, tức tối quay mặt đi.
Tôi thì chẳng buồn dỗ dành, bởi vì ngay lúc ấy, “tiểu mỹ nhân” kia đã gửi định vị cho tôi.
Tên hắn là Tiểu Nghiêm, trong danh bạ tôi còn lưu là “Tiểu Nghiêm (thiết kế nhẫn)”.
Nhẫn? Tôi mở tin nhắn, phát hiện hắn gửi cho tôi cả loạt thiết kế nhẫn đôi.
Thậm chí tôi còn dặn khắc chữ bên trong.
Tôi cau mày, thì Triệu Hựu An bất ngờ ấn tay lên màn hình điện thoại của tôi.
Tôi ngẩng lên định mắng, nhưng hắn còn tức hơn:
“Tiêu Dịch Huyền, cậu coi tôi chết rồi à?”
Tôi cãi:
“Triệu Hựu An, anh lại phát điên cái gì?”
Hắn chất vấn:
“Cậu dám ve vãn đàn ông khác ngay trước mặt tôi, rồi còn dám nói tôi và Lâm Nhạc Hy không trong sạch?”
Tôi biện hộ:
“Tôi ve vãn hồi nào? Chẳng qua chào hỏi thôi…”
“Cậu còn giả ngu? Hôm kia tôi đều thấy hết rồi!”
“Thấy cái gì?”
Hắn nghiến răng, tức đến bật cười:
“Hay lắm, không chịu nhận đúng không? Tôi cho cậu xem chứng cứ!”
Hắn lấy điện thoại mở ra một loạt ảnh cho tôi xem.
Tôi ngẩn người.
09
Trong ảnh, tôi và Tiểu Nghiêm ngồi đối diện ở quán cà phê, trò chuyện cười đùa.
Quán này trông quen quen, hình như ngay dưới công ty tôi.
Tôi cố nhớ lại chuyện hôm kia.
Triệu Hựu An tiếp tục buộc tội:
“Nếu hôm đó tôi không mang canh đến cho cậu, đã chẳng bắt gặp cảnh cậu hẹn hò vụng trộm. Cậu đã làm chuyện có lỗi với tôi trước, còn dám lật ngược đổ tội cho tôi!”
Tôi che mặt, đưa tay ngăn hắn:
“Đợi đã, để tôi sắp xếp lại đã…”
Nhưng hắn không chịu yên:
“Sắp xếp cái gì? Cậu muốn trong nhà thì cờ đỏ phấp phới, ngoài kia thì cờ bay phấp phới à? Tôi nói cho cậu biết, không đời nào!”
Tôi bị hắn ầm ĩ đến không thể suy nghĩ, bực bội đáp:
“Không hợp thì chia tay! Chẳng phải đã nói giải trừ hợp đồng sao? Từ nay ai lo việc nấy, đừng ai quản ai!”
Bất ngờ, hắn im lặng.
Tôi vừa bực vừa đói, nên vừa ăn vừa mắng:
“Tôi chưa từng thấy ai phiền phức như anh. Lúc thì nói chia tay, lúc lại quấn lấy tôi. Anh dứt khoát chút được không? Người lớn cả rồi, tôi quên anh, anh cũng thấy phiền tôi, vậy thì đường ai nấy đi cho nhẹ nợ, sao phải tự làm khổ nhau?”
Hắn khẽ lẩm bẩm:
“Ai nói tôi thấy phiền cậu…”
Tôi không nghe rõ.
“Hả? Anh nói gì?”
Hắn siết chặt nắm tay, nghiến răng không trả lời.
Tôi trêu:
“Anh không ăn đúng không? Vậy tôi không khách khí nữa.”
Triệu Hựu An tức tối nhìn tôi, còn tôi thì thản nhiên ăn uống.
Khi tôi đang cúi đầu ăn, sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Triệu Hựu An lập tức cảnh giác, mắt gườm gườm nhìn người mới tới.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenNgười đó mở miệng:
“Tiêu tiên sinh, tôi vừa gửi cho ngài rồi…”
Tôi còn chưa kịp quay đầu, Triệu Hựu An đã bất ngờ đứng phắt dậy, túm cổ áo tôi kéo khỏi ghế.
Trước mắt tôi tối sầm, hơi thở bị chặn lại, môi bị hắn cưỡng hôn dữ dội.
“Ưm…”
Hắn dán sát mặt tôi, mở mắt gằn từng nhịp, cắn mút đến phát ra tiếng “chụt chụt” rõ ràng.
Tôi trừng mắt, tỉnh táo lại liền đẩy hắn ra.
“Anh làm cái gì đấy?”
Thở dốc, tôi lau miệng, ánh mắt vô tình chạm vào Tiểu Nghiêm đứng cạnh.
Sắc mặt hắn, từ kinh ngạc biến thành hiểu rõ.
Hắn che miệng nhịn cười, rồi vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi hai vị, các người… ừm… cứ tiếp tục, đừng để ý đến tôi.”
Nói xong, hắn hớn hở chạy đi, còn vừa chạy vừa reo:
“Á! Là đôi A! Tôi ship cặp này rồi…”
Tôi và Triệu Hựu An trừng mắt nhìn nhau.
Hắn nhếch môi cười độc:
“Giờ thì thiên hạ đều biết cậu là kẻ bị đè rồi.”
Tôi nghiến răng:
“Triệu Hựu An, đầu anh có vấn đề à?”
Hắn từ giận chuyển sang vui, thản nhiên gắp thức ăn trong bát tôi, ăn ngon lành.
Trước kia chẳng phải tôi là người quấn lấy hắn sao? Sao giờ cảm giác vị thế đổi ngược rồi?
Tôi càng lúc càng không hiểu mối quan hệ giữa tôi và hắn rốt cuộc là gì.
Bị hắn phá đám như thế, tôi cũng quên bẵng chuyện công ty tiệc cưới và Tiểu Nghiêm.
—
Hai ngày sau.
Tôi và Triệu Hựu An mặc vest chỉnh tề, cùng đến khách sạn dưới trướng tôi để dự tiệc.
Đó là tiệc đầy tháng trăm ngày của một đứa trẻ, cha mẹ nó đều thuộc gia tộc lớn: một họ Lệ, một họ Tịch.
Hiếm có ở chỗ, cha đứa bé là alpha, còn bố là beta.
Thực ra hôn nhân AB cũng không ít, nhưng kiểu AA như tôi và Triệu Hựu An thì quả là hiếm hoi.
Tôi lì xì cho đứa nhỏ một phong bì dày cộp, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên lễ tân đi vào ngồi.
Trong lúc đó, Triệu Hựu An ra ngoài nghe điện thoại, hơn mười phút sau mới quay lại.
Từ lúc về, sắc mặt hắn có chút khác lạ, thỉnh thoảng cười trộm, còn len lén đưa mắt nhìn tôi.
Bị hắn nhìn đến ngứa cả da đầu, tôi kìm nén không nổi gầm nhỏ:
“Anh lại làm gì? Ăn nhầm thuốc hả?”
10
Triệu Hựu An vội thu lại nụ cười, ra vẻ thâm sâu khó lường:
“Không có gì, em đừng để ý đến anh.”
“Tưởng tôi muốn để ý chắc? Nhưng anh đừng có nhìn tôi nữa, ngứa mắt lắm.”
Tiếng đàn piano du dương vang lên trên sân khấu, tôi vô thức liếc nhìn, rồi sững người.
Sau cây đàn tam giác, một chàng trai mặc lễ phục đuôi én trắng đang chuyên chú lướt ngón tay trên phím đàn ——
Là Lâm Nhạc Hy!
Có lẽ do gia chủ mời tới, hắn vốn là một nghệ sĩ piano có chút danh tiếng.
Tôi chợt nhớ đến câu thoại kinh điển của Lâm muội muội: “Biết sớm hắn tới, ta đã chẳng đến.”
Theo phản xạ, tôi quay sang nhìn Triệu Hựu An. Hắn đang cúi đầu lướt điện thoại, khóe môi vẫn giữ nụ cười không hề biến mất.
Tôi như chợt hiểu ra —— thì ra hắn biết Lâm Nhạc Hy cũng ở đây, nên mới hớn hở thế sao?
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.