Cười chết tôi rồi.
Lâm Nhạc Hy đàn xong mấy khúc liền lui xuống, MC lên sân khấu khuấy động không khí.
Tôi ăn cũng gần no, đứng dậy định đi, Triệu Hựu An kéo tôi lại.
“Đi đâu?”
Tôi bịa bừa:
“Đi vệ sinh.”
Hắn mới buông tay.
Tôi rời đại sảnh tiệc, thẳng hướng bãi đỗ xe. Khi đi ngang sảnh lớn tầng một, ánh mắt vô tình rơi xuống cầu thang hình chữ Y.
Hình như tôi đã từng ngã từ đây xuống.
Trong đầu loé qua vài mảnh ký ức vụn vặt.
Tôi cầm điện thoại vừa xem vừa bước xuống cầu thang, đầu dây bên kia là cuộc gọi video của Lâm Nhạc Hy.
Trên màn hình hiện rõ Triệu Hựu An đang lái xe, dường như hai người họ nói gì đó.
Nghe xong, tim tôi như bị xé toạc đau đớn.
Tôi không muốn nhớ lại nữa, đang ngẩn người nhìn cầu thang thì một nhân viên mặc đồng phục bước đến.
“Tiêu tiên sinh, quản lý Hà có việc muốn bàn với ngài, mời ngài đến phòng nghỉ một chút…”
“Ồ, được, tôi qua ngay.”
Tôi không mảy may nghi ngờ, một mình đi tới phòng nghỉ.
Vừa vào lại không thấy bóng dáng quản lý Hà đâu.
“Lão Hà? Anh ở đó không?”
Vừa gọi vừa lấy điện thoại định gọi cho ông ta.
Ngay lúc ấy, phía sau bỗng lùa tới một luồng gió lạnh, kế đó là cảm giác nhói buốt nơi gáy.
Tôi giật mình, theo phản xạ vung nắm đấm ra sau.
Một bóng người bị tôi đánh trúng, điện thoại cũng rơi xuống đất.
Người đó ôm mặt ngẩng lên, tôi nhìn rõ ——
Là Lâm Nhạc Hy!
Trong tay hắn rơi ra một ống kim tiêm, vừa rồi đâm vào tôi chính là thứ này!
Tôi kinh hãi trợn mắt, ôm lấy cổ, giận dữ quát:
“Lâm Nhạc Hy, cậu làm trò gì thế hả?”
Hắn cười khùng khục, giọng khàn tối tăm:
“Ha ha ha… anh Dịch Huyền, anh thật dễ bị lừa quá…”
Tôi bừng tỉnh.
“Là cậu cố tình lừa tôi tới đây? Đúng là điên rồi!”
Tôi nhấc chân định đi thì cả người chao đảo, choáng váng.
Cơ thể bủn rủn gần như không đứng vững.
Lâm Nhạc Hy lập tức lao tới đỡ tôi:
“anh Dịch Huyền, chóng mặt à? Có thấy khó chịu không?”
Tôi hiểu ngay, triệu chứng này chắc chắn do ống kim vừa rồi, khó nhọc đẩy hắn ra:
“Cậu… đã làm gì tôi?”
Hắn không chịu buông, còn ôm chặt tôi, kéo tôi ngồi xuống ghế sô-pha ba người, sau đó khoá trái cửa phòng.
Ngực tôi tức nghẹn, hơi thở dồn dập, toàn thân vô lực.
Lâm Nhạc Hy trèo lên người tôi, hai tay giữ lấy mặt tôi.
Trong đôi mắt nâu sẫm của hắn phản chiếu gương mặt trắng bệch của tôi.
“anh Dịch Huyền, xin lỗi, em cũng không muốn đối xử thế này với anh… nhưng ai bảo anh chưa bao giờ chịu nhìn em…”
Hắn thì thào, ánh mắt lộ rõ sự điên cuồng, cố chấp, không còn bình thường.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen“Lâm Nhạc Hy… cậu…”
Tôi còn chưa nói hết, hắn bất ngờ cúi xuống hôn tôi.
Tôi hít mạnh một hơi, trợn mắt đến suýt rách.
11
Dạ dày tôi cuộn trào, răng cắn chặt, nhất quyết không chịu đáp lại.
Hắn hôn mãi không được, chậm rãi ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào:
“Anh Dịch Huyền, tại sao anh không thích em? Trước đây anh vẫn gọi em là Hy Hy mà… Triệu Hựu An có gì tốt hơn em? Anh ta làm sao so với em được?”
Cái gì cơ… hắn… hắn thích tôi?
Không phải hắn thích Triệu Hựu An sao?
Đây là cái tình tiết hoang đường gì thế? Đầu tôi muốn nổ tung rồi!
Lâm Nhạc Hy vẫn lải nhải:
“Sớm biết thế em đã không mời anh ta đến tiệc sinh nhật 17 tuổi của mình, như vậy anh đã chẳng quen hắn… Rõ ràng hắn đã phân hoá thành alpha, sao anh vẫn cứ mê mẩn hắn? Hắn có sinh con cho anh được không? Hắn có làm anh thoả mãn được không? Những thứ đó em đều cho anh được!”
Giọng hắn càng lúc càng vỡ oà, ánh mắt cuồng loạn.
Đây chẳng phải bệnh kiều sao?
Tôi nuốt khan, cố gắng khuyên nhủ:
“Nhạc Hy, cậu bình tĩnh đi… chúng ta là anh em họ…”
Hắn gào lên phản bác:
“Anh em họ vẫn cưới nhau được!”
Lại còn kéo sang chuyện cưới hỏi?
Tôi mất kiên nhẫn:
“Tôi vốn… chưa từng thích cậu, cậu làm vậy có ý nghĩa gì?”
“Có!” Hắn rống điên dại: “Thứ em không có được thì kẻ khác cũng đừng hòng! Thua hắn, em không cam tâm! Em nhất định phải chia rẽ hai người!”
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đạp mạnh. Tôi và hắn đều giật mình.
“Bùm bùm” hai tiếng, cửa bị đá tung.
“Dịch Huyền!”
Triệu Hựu An lao vào, chưa kịp để Lâm Nhạc Hy phản ứng đã túm lấy hắn, ném thẳng vào tường.
Hắn ngã xuống bất tỉnh tại chỗ.
Triệu Hựu An đỡ tôi dậy:
“Em không sao chứ?”
Tôi vừa ngồi dậy đã choáng váng, thở dốc:
“Lâm Nhạc Hy… tiêm cho tôi… không biết thứ gì…”
“Anh đưa em đi bệnh viện!” Triệu Hựu An cõng tôi rời khỏi đó.
Đúng lúc thật, tôi hỏi hắn:
“Sao anh biết… tôi ở đây…”
Hắn nhặt điện thoại tôi rơi dưới đất, lúc này tôi mới thấy màn hình đang gọi cho hắn và vẫn kết nối.
Hoá ra vừa nãy tôi lỡ tay bấm gọi? Đúng là tai nạn thành may mắn.
Đến bệnh viện, bác sĩ xác nhận tôi bị tiêm thuốc gây mê.
Triệu Hựu An tức giận nói sẽ không bỏ qua cho Lâm Nhạc Hy.
Tôi rộng lượng đáp:
“Thôi bỏ đi… cậu ta từ nhỏ thiếu cha, tính tình hơi lệch lạc. Tôi sẽ bảo bố cậu ta đưa đi chỗ xa, đừng để quay lại quấy rối nữa…”
Tôi nằm truyền dịch, hắn ngồi cạnh, nắm chặt tay tôi, lo âu không rời mắt.
Tôi hồi phục được chút, liền trêu:
“Hôm trước tôi ngã cầu thang, sao chẳng thấy anh lo thế này?”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.