Hoắc Tiêu ngẩn ra.
Ngay sau đó, bật cười trầm thấp.
Âm giọng khàn khàn mang theo sức hút, nghe như có lực dụ dỗ.
Làm tôi bất giác lại đỏ mặt.
Hoắc Tiêu nhìn tôi: “Đợi đã.”
Không biết có phải ảo giác không, nhưng tôi lại nghe trong giọng cậu ta có chút ngập ngừng, thậm chí… hơi bực bội.
Tôi nhìn gương mặt điển trai kia, nghĩ ngợi một hồi.
Chợt hiểu ra.
Liền rút ra một xấp tiền, đưa tới trước mặt cậu ta:
“Tối qua cảm ơn nhé!”
Tôi còn định nhét vào tay cậu ta.
Nhưng Hoắc Tiêu chỉ nhìn chằm chằm, chẳng động đậy, cũng không nhận lấy.
Tôi suy nghĩ giây lát.
Dứt khoát nhét tiền vào túi áo trước ngực của cậu ta.
Kết quả là… mặt Hoắc Tiêu càng đen hơn.
Tôi nghĩ thêm, nghiêm túc bổ sung:
“Tôi sẽ đi mua thuốc ức chế ngay. Chuyện tối qua chỉ là tình huống bất đắc dĩ thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, coi như bạn cùng phòng giúp đỡ nhau là được.”
Tôi còn nói tiếp:
“Yên tâm đi, tôi đã thành Omega, ở chung với cậu cũng không tiện, tôi sẽ nhanh chóng dọn khỏi ký túc xá, cậu cứ yên tâm.”
Tôi vừa dứt lời.
Ngay sau đó.
Cả người tôi bị đè ép mạnh xuống đầu giường.
Tôi còn tưởng sẽ đau lắm.
Nhưng lưng lại chẳng hề nhói chút nào.
Quay đầu nhìn mới phát hiện Hoắc Tiêu đã đưa cánh tay đệm dưới thắt lưng tôi.
…Người này, cũng không tệ lắm.
“Lâm Huyên, sao cậu có thể đi được? Chẳng phải cậu vừa nói bạn cùng phòng cần giúp đỡ lẫn nhau sao?”
Hoắc Tiêu khẽ cười.
Chỉ là nụ cười ấy lại âm u lạ thường.
Tôi ngơ ngác “a” một tiếng.
Rồi nghe cậu ta lười nhác mở miệng:
“Kỳ hỗn loạn của tôi cũng sắp đến rồi.”
Tôi gãi đầu: “Rồi sao?”
Ánh mắt Hoắc Tiêu từ từ trượt xuống.
Dừng lại nơi gáy tôi.
Một lát sau, yết hầu cậu ta lăn mấy cái, giọng trầm thấp khàn đặc:
“Nên, cậu—— cũng phải giúp tôi.”
Tôi trừng to mắt.
Tôi không muốn trải qua lần nữa!
Hơn nữa trước đây cậu ta đều dựa vào thuốc ức chế mà chịu đựng, sao giờ lại bắt tôi giúp?
Có gian trá.
Nhất định có gian trá.
Chắc chắn là muốn nhìn tôi bị pheromone của cậu ta mê hoặc, trở nên ngốc nghếch.
Tôi không do dự mà bật thốt: “Không đời nào!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen“Hửm?”
Hoắc Tiêu cúi người xuống, ánh mắt gắt gao khoá chặt tôi.
Giọng điệu chậm rãi, kéo dài:
“Cậu chắc chứ——”
Ngay sau đó.
Mùi cam đắng lại tràn ngập bốn phía.
…Cái đồ khốn này.
Tôi bị pheromone áp chế đến mức ngón tay cũng chẳng nhúc nhích nổi.
Đừng nói là đứng lên phản kháng.
Tức chết đi được.
Nhưng chẳng còn cách nào khác.
Tôi hít sâu một hơi, cuối cùng đành gật đầu bừa đầy bực bội:
“Được được được, tôi đồng ý rồi được chưa! Mau buông ra!”
Hoắc Tiêu cười.
Còn búng nhẹ vào tai tôi một cái.
Hài lòng nói: “Ngoan lắm.”
Tôi mặt không cảm xúc bò dậy, liếc qua thời khóa biểu, phát hiện tiết học đầu tiên buổi chiều sắp bắt đầu.
Chẳng kịp đôi co với Hoắc Tiêu, tôi vội khoác cặp chạy một mạch đến lớp.
Vừa ngồi xuống còn thở hổn hển, bạn cùng bàn đã khẽ ngửi ngửi, rồi tò mò quay sang:
“Lâm Huyên, hôm nay cậu xịt nước hoa à?”
Tôi chưa hiểu: “Không mà.”
“Nhưng trên người cậu có mùi nước ngọt vải thiều ấy…”
Cậu ta lại ngửi thêm:
“Còn lẫn một chút hương cam nữa, ờm, phải tả sao nhỉ…”
Bạn học kia vỗ tay cái bộp, bỗng hớn hở:
“Giống y hệt mùi pheromone của học trưởng Hoắc đấy!”
“Khụ khụ khụ!”
Tôi suýt thì sặc chết vì nước bọt của mình.
Phải nói thật thì—
Cậu ta đoán gần trúng rồi.
Nước ngọt vải thiều chính là mùi pheromone của tôi.
Còn cam thì…
Trong đầu thoáng hiện cảnh tối qua tôi vòng tay qua cổ Hoắc Tiêu mà hôn cậu ta.
Tôi chẳng biết phải giải thích sao.
Đành ngượng ngùng cười cười, cúi đầu giả vờ chăm chú đọc sách.
Thực ra thì lén hít thử cổ áo mình.
Có mùi không nhỉ?
Sao tôi lại chẳng ngửi thấy.
Nhưng thôi.
Tôi phải đi mua thuốc ức chế sớm mới được.
Cảnh tối qua vừa mất mặt vừa nóng ran, tôi không muốn lặp lại nữa.
Tan học, tôi vừa định tới phòng y tế thì nhận được tin nhắn của Hoắc Tiêu.
“Chiều nay tôi có trận bóng, đến xem tôi, được không?”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.