Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

8:52 sáng – 21/09/2025

Thật ra trước đây Hoắc Tiêu cũng từng rủ tôi đi xem cậu ta thi đấu.

Nhưng vì tôi không hứng thú với bóng rổ nên đều từ chối.

Tôi định gõ “Không đi”.

Bên kia như thể đoán được ý tôi, liền gửi tiếp một tin:

“Cậu đã hứa là trong thời gian này chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, dỗ dành tâm trạng của tôi cũng tính vào đó đấy.”

Đúng là cãi cùn.

Tôi ôm trán, bất lực.

Cậu ta lại gửi thêm một tin nữa:

“À, nhớ mang cho tôi một chai nước.”

Tôi ngạc nhiên.

Nếu tôi nhớ không lầm thì mỗi lần thi đấu, đủ loại nước uống mà Hoắc Tiêu nhận được nhiều tới mức mở thành quầy tạp hoá mini cũng được.

Sao hôm nay lại nhắn tôi thế này…

Tôi trêu chọc:

“Ơ kìa, đại mỹ nam Hoắc của chúng ta hết duyên rồi à? Không còn ai tặng nước nữa sao?”

Hoắc Tiêu chỉ gửi lại một dãy dấu chấm lửng.

Tôi cười nắc nẻ, rồi xoay người đi siêu thị mua đại một chai nước rẻ nhất.

Vì mất chút thời gian, tới khi tôi chạy đến nhà thi đấu bóng rổ thì trận đấu sắp bắt đầu.

Tôi cúi đầu đi vội, bất cẩn va phải người đối diện.

“Ụ…”

Đối phương kêu khẽ một tiếng đau.

Tôi hốt hoảng ngẩng lên: “Xin——”

Câu nói nghẹn lại giữa chừng.

Mặt tôi thoáng chốc lạnh tanh.

Là Chu Cảnh Trúc.

“Lâm Huyên?”

Chu Cảnh Trúc cũng ngẩn ra.

Rồi ánh mắt hắn dừng trên chai nước trong tay tôi.

“Cái này cho tôi sao?”

Hắn chủ động đưa tay cầm lấy, khoé môi càng lúc càng nở nụ cười.

“Cậu thích tôi đến thế à? Còn chạy đến nhà thi đấu tìm tôi nối lại sao?”

Tên này thật đúng là vừa giả tạo vừa tự luyến.

Tôi thật hối hận vì ngày trước không nhìn thấu bản chất cặn bã của hắn, còn ngu ngốc nhận lời tỏ tình.

Tôi nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng:

“Tôi không phải đến tìm cậu.”

“Lâm Huyên, chẳng lẽ cậu muốn nói là đến xem bóng rổ?”

Chu Cảnh Trúc cười, “Tôi nhớ cậu chưa bao giờ hứng thú với thể thao.”

“Đúng là không hứng thú.”

Tôi vươn tay giật lại chai nước, nghiêm túc nói:

“Tôi tới để cổ vũ cho đối thủ của cậu.”

Không phải vì tức giận.

Mà đúng là Hoắc Tiêu đang ở phía đối diện Chu Cảnh Trúc.

“Được rồi Lâm Huyên, đừng cứng miệng nữa. Tôi biết cậu ngại thôi.”

Chu Cảnh Trúc bất lực cười.

“Thế nhé, đợi lúc nào cậu chịu thừa nhận còn thích tôi, tôi sẽ cân nhắc việc quay lại.”

Hắn còn cưng chiều véo má tôi một cái, rồi quay lưng bỏ đi.

Đúng là bệnh hoạn.

Tôi chỉ thấy ghê tởm, dùng tay áo chà mãi trên mặt.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Đến khi da mặt tê rần, tôi mới quay lưng bước lên khán đài.

Phải nói thật, khi Hoắc Tiêu chơi bóng rổ trông cực kỳ cuốn hút.

Trước kia tôi chỉ thấy bóng rổ là trò trẻ con của một đám Alpha dư năng lượng.

Nhưng lúc này, tôi lại không rời mắt nổi.

Tấn công, phòng thủ…

Bóng dáng cậu ta nhanh nhẹn xuyên qua hàng thủ đối phương, liên tục ghi điểm.

Tỉ số dần bị nới rộng.

Bên kia, Chu Cảnh Trúc tức đến phát điên.

Hắn bỗng ra hiệu bằng tay.

Ngay lập tức, bốn năm cầu thủ cao to ập tới vây chặt Hoắc Tiêu.

Có thể nói là phòng thủ nghiêm ngặt.

Tôi căng thẳng đến nín thở.

Nhưng Hoắc Tiêu chỉ nhếch môi, chẳng hề hoảng loạn.

Ngay trước khi còi vang lên.

Cậu ta khéo léo vượt qua vòng phòng thủ của Chu Cảnh Trúc, tung cú ném ba điểm chuẩn xác.

Đưa đội nhà giành chiến thắng áp đảo.

Trong tiếng hò reo vang dội, mặt Chu Cảnh Trúc đen kịt như đáy nồi.

Còn Hoắc Tiêu.

Cậu ta ngẩng đầu, bỗng nhiên hướng thẳng về phía tôi.

Trong ánh nhìn của cả sân.

Cậu ta nhướng mày, nở một nụ cười.

Vốn đã rất đẹp trai, lúc cười càng rực rỡ chói mắt.

Mấy Omega ngồi phía trước tôi lập tức hét lên chói tai, ôm chặt ngực.

“Hu hu hu Hoắc Tiêu đẹp trai quá đi…”

“Anh ấy đang cười với tôi phải không?!”

“Cái con điên, rõ ràng là với tôi!”

“Đồ ngốc, ánh mắt anh ấy hướng ra sau lưng chúng ta kia kìa!”

“Phiền chết mất, rốt cuộc là Omega nào ăn ở tốt thế chứ!”

Bọn họ vừa nói vừa quay đầu tìm kiếm.

Tôi siết chặt rồi lại thả lỏng tay đang đặt trên đầu gối, ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên.

Nhưng tai thì đỏ bừng nóng rực.

Tên Hoắc Tiêu này…

Đúng là một Alpha tự mãn chết tiệt.

Sau trận bóng, cả đội được mời đi liên hoan.

Nhưng Hoắc Tiêu lại từ chối, chạy thẳng đến tìm tôi.

Trong tay cậu ta còn cầm chai nhựa rỗng.

Tôi nhìn thoáng mới nhận ra, đó chính là chai nước tôi mua cho cậu ta.

Tôi thiện ý nhắc: “Cậu chưa tìm thấy thùng rác à? Ngoài cửa có mà.”

Nụ cười nơi khóe môi Hoắc Tiêu khựng lại.

“Không phải,” cậu ta khẽ ho một tiếng, có chút ngượng ngập, “tôi muốn mang về ký túc xá.”

Tôi ngẩn ra, rồi gật gù: “À, cậu tính gom bán ve chai đúng không? Tôi còn đống thùng giấy, lát nữa về sẽ đưa cậu luôn.”

Hoắc Tiêu im lặng.

Ánh mắt cậu ta nhìn tôi, vừa bất lực vừa khó tả.

“Suỵt.”

Cậu ta búng nhẹ lên trán tôi: “Câm miệng, đi thôi.”

Tôi xoa trán, thấy hết sức khó hiểu.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận