Tôi ngả người ra sau, gần như nằm dài trên sofa.
“Anh nhìn xem, cứ bắt tôi nói. Nói ra rồi lại giận.”
Anh siết chặt nắm tay.
Rất lâu sau mới từ từ buông lỏng.
Ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết.
“Cô đúng là chẳng thay đổi gì. Vẫn tùy tiện, chẳng quan tâm người khác sống chết.”
Tôi khẽ cuộn ngón tay lại.
“…Còn anh thì khác xưa rồi.”
3
Năm năm trước, Thẩm Luật còn chưa nói được. Là một chàng trai câm.
Còn tôi khi đó, là tiểu thư ăn chơi nổi tiếng nhất cái giới đó.
Lần đầu tiên gặp anh, là ở hậu trường một quán bar nhạc sống náo nhiệt.
Anh lặng lẽ ngồi trong góc chỉnh dây đàn.
Đường nét gương mặt nghiêng thanh tú, mong manh.
Bạn tôi ghé lại gần, hất cằm về phía anh:
“Bassist mới đấy, đẹp trai nhỉ? Tiếc là câm.”
Tôi tu một ngụm rượu, cồn nóng rực khiến mấy suy nghĩ xấu xa trong đầu tôi càng thêm bốc cháy.
“Câm thì sao?”
Tôi cười.
“Yên tĩnh, đỡ phiền.”
Tôi theo đuổi anh một cách trắng trợn, càng bị né tránh lại càng hăng máu.
Hoa, đồng hồ, xe.
Anh chẳng thèm liếc mắt, cái gì cũng trả lại nguyên vẹn.
Tôi tưởng là hết hy vọng rồi.
Cho đến khi cô em gái bệnh nặng của anh cần tiền gấp.
Tôi ngậm điếu thuốc, đứng dựa vào lan can hành lang cũ kỹ nhà anh.
“Đi theo tôi đi? Tôi cứu em gái cậu.”
Anh cúi đầu, tóc rũ che khuất mắt.
Những ngón tay trắng bệch siết chặt chiếc quần jeans cũ bạc màu.
Anh không từ chối.
Thế là, tôi có được anh.
Sau khi ở bên nhau, tôi mới phát hiện anh trong sáng đến ngốc nghếch.
Chỉ cần nắm tay cũng đỏ mặt.
Lần đầu hôn nhau.
Anh lúng túng đến mức không biết tay để đâu.
Tôi thích thú mài môi lên môi anh.
Anh không thể nói, chỉ có thể nghiêng mặt đi, vành tai đỏ đến sắp nhỏ máu.
Càng lên giường lại càng quá đáng.
Tôi ép anh bật ra từng tiếng thở đứt quãng, nhìn đuôi mắt anh đỏ hoe, bất lực siết chặt ga giường.
Dựa vào việc anh không thể phản kháng, cũng không thể tố cáo.
Tôi gần như muốn làm gì thì làm.
Anh chỉ có thể nhìn tôi bằng đôi mắt đen nhánh ươn ướt ấy.
Yết hầu trượt lên xuống, bật ra vài tiếng rên rỉ đè nén, rồi lại ôm tôi chặt hơn nữa.
Sau đó…
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenSau đó tôi bị bố ép cưới.
Ông ta muốn tôi đi liên hôn.
Tôi không chịu, ông liền khóa hết mọi thẻ của tôi.
Thế là tôi giả vờ đồng ý.
Ngay trước đêm đính hôn, ôm theo thẻ mới, chạy trốn.
Bỏ đi quá vội.
Đến một lời tạm biệt cũng không kịp nói.
Tôi xuất ngoại.
Khóa hết tất cả tài khoản trong nước.
Không chỉ anh, ngay cả bố tôi cũng không tìm ra tôi.
Không ngờ lần gặp lại—
Lại thành ra thế này.
Anh biết nói rồi. Biết chất vấn, biết oán trách.
Cũng biết trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.
4
Tiếng máy sưởi vẫn ù ù vang lên.
Bầu không khí trong phòng thì ngột ngạt đến cứng đờ.
Tôi lắp bắp tìm chuyện để nói:
“Anh cũng đến Saint Moritz để trượt tuyết à?”
…
“Chỗ này trượt tốt thật, cảnh cũng đẹp.”
…
“Em gái anh giờ sao rồi?”
…
“Khi nào về nước?”
…
Tôi đứng dậy:
“Vậy nếu không có gì thì tôi về trước nhé, bạn tôi còn đang đợi.”
Đi ngang qua anh.
Anh giơ tay kéo lấy cổ tay tôi.
Tôi nghiêng đầu:
“Còn gì nữa?”
Thẩm Luật khẽ cười, như cười chính bản thân mình.
“Phương Tri Ý, rốt cuộc cô có trái tim không?”
Cuối cùng, cuộc nói chuyện giữa tôi và Thẩm Luật kết thúc không mấy vui vẻ.
Ánh mắt anh nhìn tôi như bị bọc trong băng, nhưng lại như đang bốc cháy.
Về đến chỗ ở, bạn bè liền xúm lại hỏi han.
“Không có gì, gặp lại bạn trai cũ thôi.”
Bạn tôi trợn tròn mắt:
“Gặp được luôn á? Trên đời này cũng trùng hợp quá đi!”
Tôi vừa thu dọn đồ đạc, vừa nghĩ.
Năm năm trước, tôi từng nói với anh, có dịp sẽ đưa anh đi trượt tuyết ở Saint Moritz.
Anh thật sự ghi nhớ.
Lần này tìm đến, là có chủ đích…
Hay chỉ là tình cờ?
Cân nhắc mãi, tôi bỏ cuộc.
Dù sao, giữa tôi với anh—cũng chẳng còn tương lai gì nữa.
Không nghĩ nữa.
Không ngờ ba ngày sau, chính bố tôi dẫn người tới tận nơi, lôi tôi về nước.
Trong thư phòng, bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Bố tôi mặt đen như đít nồi.
“Phương Tri Ý! Mày bản lĩnh thật đấy! Năm năm trước bỏ nhà đi biệt tăm, giờ mới về liền gây chuyện cho tao!”
“Biết mày đụng vào ai không?!”
Tôi lắc đầu như trống bỏi.
Tôi ở nước ngoài, có đụng vào ai đâu?
Bố tôi tức đến run cả tay, ném ra một tấm ảnh.
Trên ảnh lại là… Thẩm Luật.
“Người thừa kế chắc chắn của nhà họ Thẩm! Mày biết hắn chỉ cần mở miệng dọa một câu là nhà mình thiệt hại bao nhiêu không?!”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.