Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 1

11:06 chiều – 19/09/2025

Tôi đã từng quen một chàng trai câm.

Dựa vào việc anh ấy không thể nói chuyện, mỗi lần làm chuyện ấy tôi đều mặc sức mà hoành hành.

Trói buộc, kem tươi, bịt mắt… đủ trò.

Năm chúng tôi yêu nhau nhất, tôi bị gia đình ép cưới, thế là bỏ trốn.
Một lần đi là năm năm.

Năm năm sau, khi tôi đang trượt tuyết ở Saint Moritz, chẳng may va phải một người.
Còn chưa kịp xin lỗi, đối phương đã nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Anh ta từng chữ từng chữ gọi ra tên tôi.

Tôi ngạc nhiên:
“Tiên sinh, tôi quen anh sao?”

Anh ta mặt không chút cảm xúc tháo kính bảo hộ xuống.

Mẹ kiếp, chẳng phải chính là chàng trai câm năm đó sao?

01

Saint Moritz bước vào mùa trượt tuyết.

Nghe tin ấy, tôi cùng bạn bè hớn hở ôm ván trượt chạy lên núi.

Khoảnh khắc lao từ đỉnh dốc xuống, gió lạnh ùa vào cổ áo.

Rét buốt thật, nhưng sự tự do vẫn đáng giá hơn tất cả.

Cảm giác khoái ý ấy chưa kịp duy trì được mấy giây thì đến đoạn dốc gắt, ván trượt bỗng lệch đi.
Tôi mất khống chế, cả người lao thẳng về phía trước, đâm mạnh vào một người lạ.

Tốc độ quá nhanh khiến đầu óc tôi choáng váng, hoa mắt chóng mặt.

Nằm dưới đất hai phút mới miễn cưỡng ngồi dậy được.

Ngẩng lên thì thấy người bị tôi đâm vẫn nằm im trên tuyết, chưa động đậy.

Tim tôi thót lại, vội tháo kính bảo hộ, luống cuống bò qua:
“Sorry, how are you? Do you need help?”

Lời còn chưa dứt, một bàn tay lạnh băng đã bất ngờ siết chặt cổ tay tôi.
Người nằm dưới đất từ từ ngồi dậy.

Anh ta dùng sức rất mạnh, ngón tay như sắp hằn sâu vào da thịt tôi.

Tôi cau mày, định mở miệng thì đối phương đã giành trước.

Mỗi chữ như được ép ra từ kẽ răng, mang theo lạnh lẽo xuyên thấu tận xương:
“Phương Tri Ý?!”

Giọng nói trầm thấp, cứng rắn, lại chính là tiếng Trung quen thuộc.

Tôi sững người, nhân lúc ánh đèn trên sân trượt hắt xuống, chăm chú nhìn kỹ anh.

Kính bảo hộ che gần nửa gương mặt, chỉ lộ ra đường viền cằm sắc nét.

Tôi chau mày:
“Tiên sinh, tôi quen anh sao?”

Anh không đáp, lạnh lùng tháo kính bảo hộ xuống.

Toàn thân máu trong tôi như đông cứng lại ngay khoảnh khắc ấy.

Sau lớp kính là một gương mặt tuấn tú đến quá mức, cũng vô cùng quen thuộc với tôi.

Khuôn mặt ấy đã mất đi vẻ non nớt năm nào, đường nét càng thêm rõ ràng.

Giữa chân mày lộ ra khí chất sắc lạnh cứng rắn.

Đôi mắt sâu như đóng băng.

2

Ra khỏi sân trượt, tôi gần như bị Thẩm Luật kéo lê về thẳng khách sạn anh ở.

Đó là một khách sạn cao cấp sát khu trượt tuyết, cực kỳ kín đáo.

Bạn tôi nhìn tôi đầy lo lắng, tôi cố gắng dùng ánh mắt trấn an họ, ra hiệu đừng xen vào.

Cửa phòng suite đóng lại.

Hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Trong phòng ấm áp, tôi tháo khăn quàng cổ, thả lỏng một chút.

“Ấm thật đấy ha~”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Thẩm Luật im lặng.

Tôi chỉ tay ra cửa sổ sát đất, từ đây có thể nhìn thấy dãy núi tuyết kéo dài ngoài kia.

“Cảnh đẹp thật đấy ha~”

Anh ta vẫn không nói gì.

Chậc, không phải bây giờ nói được rồi à?

Sao vẫn y như hồi câm vậy?

Tôi thở dài, ngồi phịch xuống sofa.

“Lâu rồi không gặp, cậu nhóc câm à.”

Anh nhìn tôi một lúc lâu.

Xác nhận tôi không có ý định bỏ chạy, mới quay người cởi đồ trượt tuyết.

Bên trong chỉ mặc một chiếc áo len cashmere đen.

Tôn lên dáng người anh rõ đến mức khiến người ta nuốt nước bọt.

Thẩm Luật bước tới quầy bar, rót hai ly nước.

Một ly bị anh ném mạnh xuống bàn trà trước mặt tôi.

Không phải đặt xuống. Là ném.

“Bắt đầu nói đi.”

Anh ngồi xuống ghế đối diện, hai chân bắt chéo.

“Vì sao lại biến mất suốt năm năm?”

Tôi còn đang vắt óc nghĩ lý do.

Thì anh đã cười lạnh một tiếng.

“Phương Tri Ý, tôi khuyên cô đừng có dựng mấy lời ngụy biện rẻ tiền.”

“Không thì tôi bóp chết cô.”

Tôi lảng sang chuyện khác.

“Bây giờ nói được rồi ha? Bao giờ chữa khỏi vậy? Còn bị câm lại không?”

Chân mày anh khẽ giật.

Như thể đang cố kiềm chế không phát điên.

“Trả lời câu hỏi của tôi.”

Nước trong ly khẽ sóng sánh. Tôi siết chặt tay quanh ly nước.

Một lúc sau, mới nghe chính mình mở miệng.

“Thấy chán.”

Căn phòng bỗng im lặng đến đáng sợ.

“Chán?” — Thẩm Luật lặp lại ba từ đó bằng giọng cực thấp.

Thấp đến mức như hòa tan vào tiếng máy sưởi rì rầm.

Anh cười lạnh.

“Năm năm. Một nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày.”

“Cô chỉ dùng ba chữ đó để gạt tôi?”

“Cô thấy chán gì? Là tôi – thằng câm trên giường làm không đủ tốt?”

“Hay là trò chơi này, cô chơi chán rồi, ngay cả một lời kết thúc cũng lười ban cho?”

Thấy chưa, lại nổi giận rồi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận