Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 11

9:48 chiều – 19/09/2025

Thẩm Kỳ An giả vờ không thấy sự phẫn nộ của tôi, lại ôm chặt lấy tôi. Tôi liên tục lùi lại, cuối cùng bị dồn vào tường.

Hắn ghé sát tai tôi, thì thầm:

“A Triều, nếu hắn không cho tôi sống yên, tôi cũng sẽ không để hắn sống yên.”

Ngay sau đó, một lực mạnh mẽ kéo phăng hắn ra.

“Bốp!”

“Đồ không biết xấu hổ! Tạ Triều là của tôi! Anh ấy là của tôi! Của tôi!”

Lục Tử Cầm gào thét điên loạn, đôi mắt đỏ ngầu, xông lên đánh hắn.

Cơn say trong tôi lập tức tan biến!

Tôi vội ôm chặt lấy hắn:

“Tử Cầm! Tử Cầm! Chúng ta về nhà, nghe anh nói!”

Nhưng hắn giãy giụa kịch liệt, cả người như hóa điên.

“Nói? Nói cái gì? Còn gì để nói?! Anh lại định lừa tôi, đúng không?”

Tôi cố trấn an:

“Không phải như em thấy đâu, anh không lừa em, bình tĩnh lại được không?”

“Đồ lừa đảo! Tôi không tin anh nữa!”

“Các người đều lừa tôi! Buông ra… buông ra!”

Trong lúc giằng co, tôi bị hắn tát mấy cái, nhưng vẫn không chịu buông tay. Cuối cùng, hắn bật khóc:

“Tạ Triều…”

“Tạ Triều, tôi hận anh!”

“Anh chỉ biết bênh hắn… Trong lòng anh, tôi rốt cuộc là gì? Tôi đáng là gì chứ…”

Nhìn hắn như vậy, tim tôi đau như bị xé nát.

Tôi lau nước mắt cho hắn, hôn lên đôi mắt sưng đỏ ấy:

“Lục Tử Cầm, anh yêu em. Anh yêu em, nghe rõ chưa?”

“A Triều…”

Thẩm Kỳ An ngồi bệt dưới đất, quần áo xộc xệch, chưa từng nghĩ rằng Lục Tử Cầm lại phản ứng dữ dội đến vậy, điên cuồng như thế.

“Tôi bảo anh câm miệng! Cút ngay!”

Tôi trừng hắn, ánh mắt đầy sát ý, khiến hắn sợ hãi bỏ chạy.

“Không được đi! Không được đi!…” Lục Tử Cầm lại vùng vẫy:

“Tạ Triều, anh bênh hắn! Anh lừa tôi! Anh lại lừa tôi!”

Tôi không biết hắn lấy đâu ra sức mạnh, bất ngờ hất tôi ngã xuống đất. Tôi chẳng kịp quan tâm đến vết thương, chỉ thấy hắn bỏ chạy.

“Lục Tử Cầm!”

Tôi vội vàng bật dậy, lao theo xuống lầu, chạy ra ngoài.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.

Lục Tử Cầm nằm trong vũng máu, cả người bất động, như một con búp bê sứ vỡ nát.

Khoảnh khắc ấy, tôi gào lên:

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

“Xe cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!…”

Tôi ôm chặt lấy hắn, mặc kệ máu tươi loang đỏ cả người mình, mùi tanh nồng nặc.

Xung quanh râm ran bàn tán, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì nữa.

【003! 003! Cậu đâu rồi…】

14

Cảm giác bất lực tràn ngập toàn thân tôi.

Giây tiếp theo, ánh sáng trắng ập đến, tôi vội nhắm chặt mắt lại.

Khi mở mắt lần nữa, cảnh tượng quen thuộc liền hiện ra.

“Tạ Triều! Anh lại muốn đi tìm hắn nữa phải không?”

Lục Tử Cầm giận dữ chất vấn tôi.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, chỉ trong thoáng chốc, tôi liền ôm chầm lấy cậu. Lục Tử Cầm hoảng hốt, cả người cứng đờ, không dám động đậy.

“Anh…”

Tôi kích động ôm lấy mặt cậu, muôn vàn cảm xúc hóa thành một nụ hôn. 

Tôi mặc kệ sự sững sờ của cậu, như kẻ điên mà hôn lấy hôn để.

Lục Tử Cầm giãy giụa vài cái, nhưng rất nhanh đã chìm đắm trong nụ hôn ấy.

Có lẽ cậu không hiểu, tôi đã tận mắt chứng kiến cậu chết ngay trước mặt mình, hơi ấm trong vòng tay tôi dần biến mất, đó là nỗi đau thế nào.

“Tôi yêu em, Lục Tử Cầm, tôi yêu em, tôi yêu em, tôi yêu em…”

“Em nghe rõ chưa?”

Tôi ôm chặt cậu, trán kề trán, mũi chạm mũi, ánh mắt giao nhau.

“Đừng nghi ngờ nữa, vì tôi chỉ yêu một mình em. Dù em có tệ thế nào, tôi cũng chỉ yêu em thôi. Đừng nghi ngờ lòng tôi.”

“Tôi thật sự rất khó chịu…”

Lục Tử Cầm bỗng khóc nấc, hoảng loạn hỏi:

“Anh sao vậy? A Triều? Đừng khóc mà…”

Tôi biết mình như thế thật mất mặt, nhưng cậu không nhớ gì về kiếp trước, không nhớ khoảng thời gian chúng tôi từng có, chỉ nhớ tất cả những gì nguyên chủ đã làm.

Điều đó khiến tôi đau lòng.

Khi cậu hôn đi nước mắt tôi, nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cậu, tôi không nhịn được lại hôn tiếp.

“Ưm…”

Nụ hôn này khác với lúc nãy, dịu dàng hơn, dây dưa hơn, cũng bá đạo hơn. 

Tôi đè cậu xuống sofa, cậu ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của tôi, mặc cho tôi công thành đoạt đất.

Đến khi có tiếng động khẽ vang lên, tôi như có linh cảm, vội ôm cậu vào lòng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

“Tiểu Bảo?” Tôi khẽ cười.

Cũng giống lần đầu gặp nhau, Tiểu Bảo rụt rè trốn sau cánh cửa.

Tôi cúi đầu nhìn cậu vẫn còn thở dốc trong lòng mình.

Tốt quá rồi, tất cả đều có cơ hội bắt đầu lại.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận