Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12

9:48 chiều – 19/09/2025

15

Lục Tử Cầm không hiểu vì sao thái độ của tôi lại thay đổi hoàn toàn, khác hẳn trước kia.

Ngày trước tôi ghét phải nhìn thấy Tiểu Bảo, vậy mà bây giờ cậu thường thấy tôi vui vẻ chơi đùa cùng thằng bé. 

Rất nhanh, Tiểu Bảo không còn sợ tôi nữa.

Mỗi lần tôi chơi với Tiểu Bảo, quay đầu cười, Lục Tử Cầm đều đứng phía sau, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp. 

Còn tôi chỉ bật cười, đưa tay che mắt Tiểu Bảo, rồi hôn cậu đến đỏ mặt.

Sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục chơi với Tiểu Bảo.

Cảm nhận được cậu trở mình, tôi nửa tỉnh nửa mơ ôm lấy eo cậu từ phía sau, thì thầm bên tai:

“Sao thế? Không thoải mái hay là khó ngủ?”

Lục Tử Cầm bất an ôm ngược lấy tôi:

“Anh có làm gì có lỗi với tôi không? Có liên quan đến nhà tôi sao?”

Tôi bật cười, cắn nhẹ vành tai cậu:

“Em nghĩ gì vậy? Tôi sẽ không làm hại người nhà em, cũng không làm hại em và Tiểu Bảo đâu. Tôi không nỡ để em buồn.”

Lục Tử Cầm khựng lại:

“Tạ Triều… anh thích tôi sao?”

Những ngày qua, tôi luôn ở cạnh cậu, gần như không rời nửa bước, thậm chí không đi làm, còn mặt dày dạn ngủ luôn trong phòng cậu, nhất định phải ôm cậu mới ngủ được.

Ngay cả lúc cậu tắm, tôi cũng ngồi chờ ngoài cửa, như thể sợ cậu sẽ biến mất.

Cậu không hiểu tại sao tôi lại thành ra như thế.

Nhưng cậu biết, tôi thật sự là Tạ Triều, không thể giả mạo.

“Bảo bối, không phải là thích.” Tôi hôn lên môi cậu, “Mà là yêu.”

Đêm nay rất dài.

Mà đã có người mất ngủ, vậy tôi sẽ tìm cách giúp cậu ngủ ngon thôi.

16

003 vẫn chưa trở lại, có vẻ lần này sẽ phải nghỉ ngơi rất lâu.

Những ngày ở bên Lục Tử Cầm, tôi vẫn luôn suy nghĩ.

Rõ ràng tôi đến đây là để cứu tiểu phản diện, ngăn cậu ấy hắc hóa, mà then chốt nằm ở Lục Tử Cầm, nên tôi vốn định hòa hoãn quan hệ với cậu.

Nhưng giờ, với tôi cậu đã không còn là một nhân vật giấy.

Cậu là người tôi yêu.

Tôi không quan tâm kiếp trước vì sao kết cục của cậu lại thay đổi, việc khởi động lại có lẽ là do cái chết của cậu.

Bây giờ, tôi chỉ có một cơ hội.

Nhiệm vụ chinh phục ư? Tôi chẳng muốn nghĩ đến nữa.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Dù không thể quay về thế giới thực để tỉnh lại, được ở lại đây cùng người mình yêu trọn đời cũng đủ rồi.

Tóm lại, tôi sẽ không để cậu chết.

Nếu số mệnh của Lục Tử Cầm thật sự là cái chết, vậy thì tôi sẽ cùng cậu đi đến cuối.

Mọi việc kiếp trước đều lần lượt tái diễn, chỉ khác là tôi không còn ra ngoài nữa. 

Thẩm Kỳ An vì chuyện của Hứa Mộ mà hoảng hốt, gọi cho tôi liên tiếp, còn gấp gáp muốn gặp mặt.

Tôi thẳng thừng chặn số hắn, đổi luôn số điện thoại.

Tôi cực kỳ chán ghét hắn, tất cả chuyện kiếp trước vẫn rõ mồn một.

Tôi không thể nào quên.

Nhưng tôi vẫn gọi cho trợ lý để xử lý, vì nếu tuyến chính nhân vật chết, thế giới này cũng sẽ sụp đổ.

Thế nhưng, tôi không ngờ, dù đã phòng bị trăm bề, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

17

Khi bác sĩ gia đình chúc mừng, từ kinh ngạc Lục Tử Cầm nhanh chóng biến thành vui mừng, còn sắc mặt tôi thì lại vô cùng khó coi.

Lục Tử Cầm mang thai, mới chỉ một tháng.

Theo thiết lập ABO, omega khi mang thai một tháng sẽ có phản ứng, thai kỳ chỉ kéo dài tám tháng.

Vài ngày trước Lục Tử Cầm chán ăn, lại còn hay nôn, tôi cứ nghĩ cậu ấy bị bệnh hoặc ăn nhầm gì đó, nên mới mời bác sĩ gia đình đến xem, không ngờ lại là mang thai.

Trong thế giới này, omega vốn đã khó thụ thai, hơn nữa không có sự hỗ trợ gì, mà còn nói nam omega càng khó mang thai hơn?

“Anh sao vậy?” Cậu khẽ kéo tay tôi.

Cậu nhận ra tôi nghe tin này chẳng những không vui, ngược lại còn lộ rõ vẻ nặng nề.

“A Triều… anh không vui sao?”

Tôi gượng cười với cậu, “Không, đừng nghĩ nhiều. Anh rất thích đứa bé này, chỉ là…”

Mang thai đồng nghĩa với việc Lục Tử Cầm sẽ gặp nguy hiểm.

Chẳng lẽ lần này kết cục vẫn không thể thay đổi sao?

Lục Tử Cầm bất an buông tay tôi ra, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt dần trở nên cảnh giác phòng bị.

“Em muốn con bình an ra đời, A Triều, anh nói đi, nó sẽ bình an chứ?”

Cậu đang dò xét tôi, tôi ôm chặt lấy cậu, “Đương nhiên! Em và con đều sẽ bình an, anh thề!”

Tôi dỗ dành an ủi một hồi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đã nói dối cậu.

Lần đầu tiên.

Tôi sẽ chuẩn bị chu toàn mọi thứ, nhưng nếu có biến cố xảy ra, tôi sẽ mổ bắt con ra trước, vì tôi chỉ cần Lục Tử Cầm.

Trên đường đi bệnh viện làm kiểm tra thai kỳ, tài xế ngồi lái phía trước, tôi ôm Lục Tử Cầm ngồi sau.

“A Triều… em yêu anh.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận