Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 6

2:34 chiều – 15/09/2025

Lục Chuẩn giấu mặt trong bóng tối, không nói, cũng không đưa tay.

Đó là biểu hiện anh đang không vui, nhưng tôi cũng chẳng quá để tâm, anh vốn dĩ tâm tình thất thường.

Bầu không khí có chút gượng gạo.

Nhưng Ôn Việt Hoài chẳng để bụng, anh thu tay về, dịu giọng bảo với Dự Tinh:

“ Sao nhỏ, chào chú đi.”

Hướng Dự Tinh mở đôi mắt to nâu sẫm, ngoan ngoãn chào:

“ Cháu chào chú.”

Nhìn kỹ, đôi mắt đó quả thật có vài phần giống Lục Chuẩn.

Nhưng chẳng ai lại vô cớ nghĩ theo hướng đó.

Không hiểu có phải huyết mạch lôi kéo, dáng vẻ uy nghiêm trời sinh của Lục Chuẩn khiến người ta e ngại, nhưng Dự Tinh lại chẳng sợ chút nào.

Còn chủ động đưa kẹo bông gòn cho anh:

“ Chú, mời chú ăn.”

Lục Chuẩn nhìn chằm chằm đứa trẻ có pheromone hồng trà mật ong, gương mặt giống hệt tôi, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Thế là, vị Thượng tướng vốn dĩ luôn cao quý nho nhã, lại làm ra hành động ấu trĩ mà sau này nghĩ lại đến hối hận xanh ruột, đủ để ghi vào “hắc lịch sử”.

Anh bứt cả khối kẹo bông gòn từ tay Dự Tinh, vo thành một cục, nhét vào miệng mình.

Rồi chau mày, lạnh nhạt nói với thằng bé:

“ Ngọt quá, không ngon.”

Dự Tinh “òa” một tiếng, bật khóc nức nở.

15

Một phen ồn ào như thế, chẳng còn tâm trí chơi bời gì nữa.

Trên đường về nhà, Dự Tinh khóc đến mệt, ngủ thiếp đi trên ghế an toàn sau xe.

Lúc này Ôn Việt Hoài mới có cơ hội hỏi tôi:

A Duẫn, Lục Chuẩn chính là cha Alpha của Dự Tinh, đúng không?

“ Omega mà bốn năm trước Lục Chuẩn ra lệnh truy nã, chính là cậu?”

Tuy là câu hỏi, nhưng giọng anh chắc nịch.

Tôi biết không thể giấu, đành gật đầu coi như thừa nhận.

Việt Hoài, cảm ơn anh đã giúp tôi diễn trò lúc nãy. Lục Chuẩn không biết gì cả, nên… tôi có thể nhờ anh giữ kín bí mật này không?”

Ôn Việt Hoài thở dài:

A Duẫn, cậu nói thế là khách sáo rồi.”

Tôi nặng nề đáp một tiếng cảm ơn.

16

Kỳ nghỉ kết thúc, tôi lại đến phủ Lục Chuẩn để kiểm tra sức khỏe cho anh.

Không hiểu sao, so với trước kia, nơi này càng thêm u ám, chết lặng.

Tôi hỏi Thẩm Ngộ, anh nhắc nhở:

“Thượng tướng Lục đang bực bội, không biết ai lại chọc giận vị tổ tông này, mấy hôm nay tôi sống như trong nước sôi lửa bỏng, cậu cũng cẩn thận đấy.”

Ngừng một lát, không biết nghĩ đến cái gì, anh lại lộ ra vẻ hóng hớt.

Hướng Duẫn, cậu có coi tôi là bạn không vậy?”

Tôi bị hỏi đến ngẩn người:

“Sao lại nói thế, sao tôi lại không coi cậu là bạn?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

“Chúng ta quen biết lâu thế rồi, mà đến chuyện cậu đã kết hôn còn có con, tôi lại chẳng hay biết, thế gọi là bạn à?”

“Giờ thì cậu biết rồi còn gì.”

Tôi thật sự không muốn bàn thêm về chủ đề này.

Nhưng Thẩm Ngộ lại tỏ ra rất hứng thú.

“Chồng cậu sao lại không đánh dấu cậu?”

“Không có đánh dấu, hai người làm sao có con được?”

“Có Alpha nào mà nhịn được không đánh dấu omega của mình chứ? Đừng nói là hôn nhân giả, Tinh Tinh vốn không phải con anh ta?”

“Hay là… đứa trẻ đó là con của tên Alpha cặn bã nào, còn chồng cậu chỉ là kẻ ‘nhặt sẵn’ thôi?”

Thật phải khâm phục trí tưởng tượng của Thẩm Ngộ, chuẩn xác đến kỳ lạ.

Tôi vội vàng bịa chuyện để phản bác:

“Không phải, tôi vì tổn thương tuyến thể nên không thể bị đánh dấu.”

Thẩm Ngộ còn định nói thêm, nhưng vừa liếc ra sau lưng tôi liền im bặt.

Tôi cảm thấy có gì đó, quay đầu liền bắt gặp Lục Chuẩn đang đi tới.

Anh quả nhiên sắc mặt khó coi, đen như mây giông.

“Phó quan Thẩm, tôi trả lương cao cho cậu không phải để nghe cậu lười biếng buôn chuyện ở đây.”

Thẩm Ngộ lủi thủi bỏ đi.

17

Tôi xách hộp y tế cũng chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Lục Chuẩn chắn ngang.

Anh nheo mắt nhìn tôi:

“Tôi thấy suy đoán của phó quan Thẩm rất có lý.

Tinh Tinh chẳng hề giống Ôn Việt Hoài chút nào.”

Trong tiếng tim tôi đập dồn dập, Lục Chuẩn chậm rãi tiến gần.

“Không phải thật sự là con hoang do cậu hú hí với ai đó mà có chứ? Dù sao thỏ phát nhiệt nhiều, nổi tiếng là lẳng lơ đa tình, lại còn dễ mang thai.”

“Chỉ dựa vào một mình Ôn Việt Hoài, liệu có thỏa mãn được cậu không?”

Não tôi theo thói quen tự động lọc bỏ mấy câu châm chọc vô nghĩa của Lục Chuẩn, nếu nghe lọt tai chỉ tổ làm mình tổn thương.

Nhưng hai chữ “con hoang” tôi lại quá quen.

Năm đó, cả làng chỉ trỏ bàn tán sau lưng tôi, nhiều nhất cũng là hai chữ ấy.

Nói tôi thì được, nhưng tôi tuyệt đối không thể chịu đựng khi có người dám nói như thế về Hướng Dự Tinh.

Huống hồ, kẻ buông lời lại chính là cha ruột của thằng bé.

Đến khi tôi bừng tỉnh từ trong cơn giận, trên khuôn mặt trắng trẻo của Lục Chuẩn đã hằn rõ một dấu bàn tay đỏ rực.

Anh siết chặt nắm đấm, đôi mắt nâu sẫm dưới ánh đèn khẽ lay động, dường như tôi thoáng thấy trong đó có chút bị tổn thương.

18

Tôi vẫn chưa đợi được người của Liên minh đến thay thế mình.

Lục Chuẩn đã nhận được mệnh lệnh, phải ra tiền tuyến.

Khi toàn cầu biến dị ngày càng trầm trọng, dị chủng vốn bị con người dồn ra núi sâu rừng thẳm, nay lại ngày càng mạnh lên, bắt đầu rục rịch.

Cùng lúc đó, bệnh viện gửi kết quả kiểm tra của Lục Chuẩn cho tôi.

Pheromone tích tụ trong cơ thể anh tuy có cải thiện, nhưng vẫn vượt ngưỡng.

Với thể trạng hiện tại, anh tuyệt đối không thích hợp ra tiền tuyến.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận