Lục Chuẩn gật đầu, lại hỏi:
“ Bác sĩ Hướng có muốn đi đâu không?”
Tôi ngờ vực mình nghe nhầm:
“ Hả?”
Không biết có phải do nhiệt độ phòng hơi cao, tai anh đỏ ửng, biểu cảm cũng càng thêm gượng gạo.
“ Tôi nghĩ kỹ rồi, bác sĩ Hướng những ngày qua làm việc vất vả, thật sự cực khổ.
“ Đúng lúc tôi có kế hoạch ra ngoài, có thể đưa cậu đi thư giãn cùng.”
Ngừng một lát, anh bổ sung:
“ Cứ coi như là phúc lợi cho nhân viên.”
Tôi nhìn ra ngoài trời, mặt trời cũng chẳng mọc từ phía tây.
Lục Chuẩn, anh uống nhầm thuốc rồi sao?
Im lặng rất lâu, anh gọi tôi một tiếng, tôi mới sực tỉnh.
“ Không cần, cảm ơn ý tốt của Thượng tướng Lục. Tôi thấy trong người không khỏe, nên không đi.”
Dứt lời, tôi cầm lấy giấy nghỉ, vội vàng ra ngoài.
Sắc mặt Lục Chuẩn sa sầm trông thấy.
12
Hướng Dự Tinh vui mừng đến mức nhảy nhót liên hồi.
Lúc đó đang ăn cơm, cái bàn suýt nữa bị nó lật tung.
Tôi vội vỗ bàn:
“ Ngồi yên nào, nhưng điều kiện là con phải ngoan, nếu không thì chẳng đi đâu cả.
“ Bây giờ, ăn cơm cho đàng hoàng.”
Hướng Dự Tinh quả nhiên nghe lời, cúi đầu ngoan ngoãn xúc cơm.
Cuối cùng, nó lại ngẩng lên nhìn về phía Ôn Việt Hoài đang ngồi cạnh tôi, nói:
“ Ba ơi, con muốn chú Ôn đi cùng với chúng ta.”
Để cảm ơn Ôn Việt Hoài đã chăm sóc Dự Tinh, bình thường tôi đều nấu phần cơm cho anh.
Tôi nhìn anh, cười nói:
“ Chú Ôn của con không có thời gian đâu.”
Hướng Dự Tinh lại mím môi, phụng phịu:
“ Không, con chỉ muốn chú Ôn đi cùng thôi.”
Nó vốn ỷ lại vào Ôn Việt Hoài.
Trước kia lúc Dự Tinh ốm sốt, cũng may có pheromone của anh an ủi.
Tôi hơi lúng túng nhìn về phía Ôn Việt Hoài.
Anh cụp mắt, xoa đầu Dự Tinh, giọng dịu dàng:
“ Được, chú sẽ đi cùng với sao nhỏ.”
Cơm nước xong, dỗ Dự Tinh ngủ rồi, tôi gõ cửa phòng Ôn Việt Hoài.
Do phân bổ chỗ ở của Liên minh bị nhầm lẫn, tôi và một Alpha như anh mới bị xếp vào chung.
Đến khi tôi định đổi thì đã chẳng còn phòng trống.
Ban đầu tôi còn lo lắng, nhưng Ôn Việt Hoài là người rất biết chừng mực, nho nhã, chưa từng làm điều gì vượt giới hạn.
Ví dụ như bây giờ, anh sớm nhận ra miếng dán ức chế sau gáy tôi, nhưng tôi không nói, anh cũng không hỏi.
Ôn Việt Hoài thật sự rất chu đáo, giúp tôi quá nhiều, nhiều đến mức khiến tôi áy náy mà chẳng biết lấy gì để báo đáp.
Anh mặc bộ đồ ngủ ở nhà, ngũ quan sâu thẳm, hệt như chính con người anh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenPheromone hương hồng trà mật ong ấm áp lan tỏa từ phòng anh ra ngoài.
“ A Duẫn, cậu không cần thấy áp lực.
“ Chúng ta là bạn bè, bạn bè thì không cần tính toán quá nhiều. Hay là cậu sợ ngày mai tôi đi cùng, tiêu hết tiền của cậu à?”
Nghe anh nói vậy, tôi liền thả lỏng, cười đáp:
“ Sao có thể chứ?
“ Ngày mai anh với sao nhỏ cứ chơi cho vui, tôi trả tiền. Nếu tôi nhăn mặt thì không còn là Hướng Duẫn nữa.”
Ôn Việt Hoài cũng cười:
“ Là cậu nói đó nhé.
“ Vậy thì tôi không khách sáo.”
13
Ở công viên giải trí bất ngờ gặp Lục Chuẩn, tôi suýt nữa không tin vào mắt mình.
Nhưng từ đầu đến chân quét qua một lượt, quả thật người đàn ông cao lớn, tuấn tú ấy đang đứng trước mặt, nhếch môi cười nhạt với tôi:
“ Bác sĩ Hướng, thật trùng hợp.”
Tôi hoảng hốt nhìn quanh, Ôn Việt Hoài đưa Dự Tinh đi chơi trò chơi, chưa quay lại.
Nhưng tôi không dám thả lỏng, cố giữ giọng bình tĩnh hỏi:
“ Sao ngài lại ở đây?”
Lục Chuẩn khều nhẹ Thẩm Ngộ bên cạnh.
“ Phó quan Thẩm đây tâm hồn trẻ con, nhất định kéo tôi đi công viên chơi.”
Nói rồi, anh nhạt nhẽo liếc Thẩm Ngộ, giọng đè thấp, đuôi âm kéo dài, nghe ra mùi uy hiếp:
“ Đúng không, phó quan Thẩm?”
Thẩm Ngộ miễn cưỡng gật đầu.
Trong đầu tôi chỉ xoay quanh một điều: tuyệt đối không thể để Lục Chuẩn phát hiện ra Hướng Dự Tinh, hoàn toàn không rảnh để nghĩ đến sự bất thường giữa anh và Thẩm Ngộ.
Nhưng đã muộn.
Hướng Dự Tinh ôm kẹo bông gòn hồng khổng lồ, chạy thẳng về phía tôi.
Cho dù Ôn Việt Hoài đã nhận ra tín hiệu của tôi, cố kéo lại nhưng không kịp.
Dự Tinh nhào vào lòng tôi, giọng non nớt vang lên:
“ Ba ơi, ba thử xem, kẹo bông ngọt lắm!”
Thẩm Ngộ kinh ngạc há hốc mồm:
“ Bác sĩ Hướng, cậu có con rồi? Sao chưa từng nghe cậu nhắc đến?”
14
Não tôi vận hành điên cuồng, cố nghĩ cách ứng phó.
Hướng Dự Tinh không giống Lục Chuẩn.
Từ khi sinh ra, thằng bé đã giống tôi – một chú thỏ lùn, có đôi tai lông xù và cái đuôi nhỏ.
Tôi tuyệt đối không thể rối loạn.
Vì vậy tôi điều chỉnh lại giọng, kéo Ôn Việt Hoài đến bên cạnh, bình tĩnh giới thiệu:
“ Đây là chồng tôi, Ôn Việt Hoài, còn đây là con trai chúng tôi, gọi là Tinh Tinh.”
Lại giới thiệu với Ôn Việt Hoài:
“ Đây là cấp trên của tôi, Lục Chuẩn.”
Ôn Việt Hoài rất phối hợp, chìa tay:
“ Ngưỡng mộ đã lâu, Thượng tướng Lục.”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.