Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8

8:39 sáng – 09/09/2025

【Diệp Uyển Nhi mỉa mai Tiểu Bạch Hoa một phen, lại đút túi chín mươi lượng hoàng kim???】

Tôi ngẩn ra.

“Thiên nhân chi tư”?

Có hơi phóng đại quá không?

Nhưng dù sao, tôi bị chế giễu bấy lâu, cũng nên dạy cho đám người này một bài học.

Tôi đón lời:

“Đừng quên, ta cũng muốn cược!”

“Nhưng ta không đặt trong bảy bậc nhan sắc ấy, ta cũng không lấy hoàng kim của các ngươi.”

“Các ngươi đã lấy dung mạo của ta lập cuộc, vậy ta sẽ phạt kẻ đoán không trúng.”

“Ai đoán sai, sẽ bị sét đánh một cái! Thế nào? Dám nhận không?”

Nghe tôi nói, mọi người sững ra, rồi phá lên cười.

Diện Dương cười đến ngã nghiêng ngả:

“Thú vị, thật là thú vị!”

Chu thiếu gia phe phẩy quạt mỉa mai:

“Ngươi nói sét đánh là sét đánh?”

“Ngươi tưởng lão Thiên gia nghe lệnh của ngươi à?”

Diệp Uyển Nhi cười khanh khách:

“Tỷ tỷ thật biết đùa.”

Diện Hoài không còn che giấu được vẻ chán ghét trong mắt, như thể nhìn thêm tôi một cái cũng khiến hắn bẩn mình.

Chỉ có Tiểu quận chúa càng thêm tức giận.

Nàng chống nạnh, lạnh giọng quở:

“Các ngươi ức hiếp người như thế, ta sẽ bẩm báo phụ thân!”

Không ai dám làm Vương gia phật ý.

Nghe đến đó, trừ hai huynh đệ Diện Hoài và Diện Dương, tất cả đều im re, trở nên cung kính.

Trong ba huynh muội nhà họ Diện, nếu nói Diện Hoài kiêu ngạo ương bướng, thì Diện Dương là bạo ngược khó lường.

Chỉ có Tiểu quận chúa là người tốt.

“Ngẩn người làm gì?” Diện Dương hỏi tôi, “Có thể vén mạng che mặt rồi chứ?”

Tôi mỉm cười:

“Được.”

Chương 9

Nắng xuyên qua tán lá, rải xuống những vệt sáng nhảy nhót.

Xung quanh lặng ngắt.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi, có khinh thường, có tò mò, có chế giễu, có chờ xem trò vui… Tôi âm thầm niệm quyết, gọi đến một cơn gió mát.

Gió nổi lên, khẽ vén một góc lụa sa, rồi dần dần cuốn bay toàn bộ——

Thời gian như ngưng lại.

Tất cả hơi thở đều nhẹ bẫng, chỉ còn tiếng chim hót và nhịp tim.

Quạt trong tay Chu Thiệu Vinh cũng ngừng phe phẩy, ánh mắt ngây ngẩn si mê.

Diện Dương rượu vương khắp người, mà vẫn như chẳng hề hay biết.

Diện Hoài vốn chẳng định nhìn, nhưng thoáng lướt qua lại như bị sét đánh trúng! Trong mắt hắn cuồn cuộn xoáy tròn: kinh diễm, mê luyến, hối hận, kỳ vọng… đủ loại cảm xúc đan xen.

Diệp Uyển Nhi chết lặng.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Vẻ đắc ý trong mắt nàng bị đông cứng, chỉ còn lại mờ mịt và không thể tin nổi.

Tiểu quận chúa cùng vài thiếu nữ khác đều mắt ánh tình, chính tiếng “Oa!!!” của họ đã phá tan sự yên tĩnh.

Tôi vẫy tay trước mặt Diện Dương nửa ngày mà hắn vẫn chưa hoàn hồn.

May mà tiếng kêu của các cô gái khiến hắn bừng tỉnh.

Trong chớp mắt, gương mặt thiếu niên đỏ bừng, lắp bắp:

“Ta… ta ta ta trả tiền.”

Hắn rút tờ ngân phiếu lớn, vo tròn ném vào lòng Diệp Uyển Nhi.

Nàng còn đang ngẩn ngơ, quên mất đón, ngân phiếu rơi xuống nền đá xanh, theo gió lăn vào bụi cỏ ngoài hành lang.

Tôi đảo mắt nhìn qua ba kẻ đặt cược:

“Ba người các ngươi đều phải chịu sét đánh.”

Diệp Uyển Nhi sững sờ, buột miệng phản bác:

“Ta đoán đúng rồi, sao cũng phải chịu sét?”

Nhận ra mình lỡ lời… nàng hốt hoảng che miệng, vội nhìn về phía Diện Hoài, ánh mắt liên tục lướt qua lại giữa hắn và tôi.

Mọi người cũng đồng loạt nhớ tới hôn ước năm xưa, đồng loạt quay sang nhìn Diện Hoài.

Hắn như bị đặt trên lửa nướng, gượng cười khổ, ngoảnh mặt đi.

Diệp Uyển Nhi ghen tuông đến phát điên.

Diện Dương mặt mày hả hê, còn Chu Thiệu Vinh thì đầy vẻ chờ thời.

Tôi lặp lại một lần nữa:

“Đoán sai thì đều phải chịu sét.

Ít nhất thì ta cũng xem như dung mạo đoan chính, thanh tú, các ngươi có ý kiến gì sao?

Đám đông im phăng phắc.

Tiểu quận chúa lắc đầu liên hồi: “Không phải, tỷ tỷ hẳn là…”

Diện Dương vội đè tay muội muội xuống, lắp bắp với tôi:

“Ngươi… ngươi ngươi nói gì cũng đúng.”

Tôi nghiêm mặt:

“Vậy ta đánh sét các ngươi thật nhé?”

Chu Thiệu Vinh ôm bụng cười:

“Cô nương ngốc quá, ngày quang mây tạnh thế này, lấy đâu ra sét?

Ngay cả một cụm mây mưa cũng chẳng có!”

Hắn bước lên một bước, chắn tôi trước mặt mọi người:

“Ta là Chu Thiệu Vinh, con trai Thái Thú.

Không biết có vinh hạnh mời cô nương du ngoạn trên thuyền hoa chăng?”

Tôi chẳng buồn nói nhiều.

Lập tức giơ tay niệm quyết:

“Chấn quyết, Lôi Đình Chi Nộ!”

Ầm——

Ba tia thiên lôi bổ xuống!

Diện Dương, Chu Thiệu Vinh và Diệp Uyển Nhi đều hóa thành ba kẻ đầu tóc cháy khét.

Xì xì~

Trên đầu họ bốc lên ba làn khói đen.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận