Nhưng với tôi, Tống Ly đã trở thành một phần không thể thiếu của đời tôi.
Khi thấy bình luận biết cậu sắp “chui biến”, phản ứng đầu tiên của tôi là thắc mắc, sao cậu lại muốn rời đi.
Tôi nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu:
“Tống Ly, tôi không đối xử tệ với cậu sao?”
Làn tóc đen mềm mại cọ vào lòng bàn tay tôi, giọng Tống Ly rất nhỏ:
“Không có.”
【Miệng nói vậy, thực ra trong lòng để ý lắm phải không, tưởng chị không thể dứt khỏi bạch nguyệt quang!】
【Chị chưa bao giờ giới thiệu nó với bạn bè, nghĩ nó không lên nổi sân khấu.】
【Lần trước nghe thấy chị gọi điện cho bạch nguyệt quang! Đêm ôm áo của chị ngủ khóc ướt cả gối!】
Tôi nhìn bình luận rồi im lặng.
Không giới thiệu cậu với những Alpha bạn tôi hoàn toàn vì loại Omega như Tống Ly quá được săn đón trong giới!
Cái vẻ van xin thương tâm của cậu một chớp là sẽ khiến những Alpha không chớp mắt muốn bằng được cậu.
Mấy Alpha trong hội mà thấy cậu kéo áo tôi van vãn, có khi ngay đêm đó bị kéo lên biệt thự nửa sườn núi của họ.
Không ngờ trong mắt cậu là tôi nghĩ cậu “không lên nổi sân khấu”.
Còn cuộc gọi hôm đó là vì Đoạn Ngôn say rượu gọi, tôi làm bộ dỗ vài câu rồi cúp máy.
Không ngờ cậu nghe thấy.
Việc trao đổi pheromone thật sự mệt mỏi, tôi không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn ôm cậu ngủ.
Ai ngờ trước khi nhắm mắt lại lại thấy bình luận:
【Chui biến hay lắm! Chui biến rồi về sẽ toang toang toang!】
【Chó con lần này thật sự quyết tâm rời chị, cuối cùng cũng mạnh mẽ một lần!】
【Hình như về sau đặc biệt ngược, vì chị không thích mùi pheromone của nó, đi rồi việc đầu tiên là moi tuyến thể nó.】
Bên kia giường nhẹ đi, Tống Ly để một nụ hôn lên trán tôi:
“Chị, em yêu chị.”
Tôi nhìn mỏm xương ức mang vết hôn dần được áo sơ mi phủ lên để che những dấu vết mập mờ.
Khi tay Tống Ly đặt lên tay nắm cửa, tôi gọi cậu lại, giọng hơi run:
“Tống Ly, pheromone của cậu thơm lắm.”
“Em còn muốn nữa.”
3
Tống Ly khựng lại, đứng nguyên một chỗ không động đậy.
Bình luận ngay lập tức nổ tung:
【???Đây chắc là chị lần đầu tiên nói thẳng chứ!?】
【Chó con đứng yên sắp rơi ra viên ngọc nhỏ rồi! Khóc nhè 】
【Ai hiểu được giá trị vàng khi chú cún ẩm ướt này rơi lệ chứ aaah!】
【Muốn gì thì nói mau!! Muốn chú cún!】
【Chị nói một câu! Chó con sẵn sàng hiến mạng cho chị!】
Tống Ly quay người, mi mắt run nhẹ:
“Chị, chị nói gì vậy?”
Tôi giơ tay móc nhẹ:
“Lại đây, tôi nói cho nghe.”
Cậu bước tới, đứng trước mặt tôi, cánh tay trắng ngần đặt qua người tôi.
Mùi trái cây ngọt ngào và ngậy lan toả khắp không gian.
Tống Ly cúi đầu nhìn tôi, nốt ruồi nước mắt dưới mắt cậu càng thêm quyến rũ dưới vệt đỏ nơi khóe mắt.
Cậu nghiêng người, hơi ấm phả lên cổ tôi.
Cậu khẽ nói vào tai tôi:
“Chị, hôn em rồi thì không được ghét em nữa đâu.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenCậu cúi xuống hôn, không kìm nén, thả hết pheromone ra.
Lần đầu cậu chủ động như vậy, nhìn cậu khiến tôi cảm thấy cổ họng khô khốc.
“Tống Ly, vẫn chưa đủ.”
Tôi đè cậu xuống giường, cắn lên tuyến thể của cậu…
4
Lần đầu tôi gặp Tống Ly không phải ở trại Omega.
Lần đó là ở một làng chài phía Nam.
Tôi vì đi kiểm tra tài sản mà gặp bão, bị kẹt lại nơi đó.
Bất đắc dĩ phải tá túc ở nhà dân.
Tìm quanh một vòng, chỉ có nhà Tống Ly còn phòng thừa.
Ba mẹ cậu mấy năm trước đi đánh bắt gặp nạn, nhà chỉ còn mỗi cậu.
Khi ấy da cậu còn hơi rám nắng, nhưng đôi mắt sáng rực.
Tôi cho cậu một khoản tiền lớn.
Bảo cậu chăm sóc tôi cho tốt.
Tống Ly rất biết chăm sóc người khác, trong tháng ở làng chài cậu chăm tôi còn chu đáo hơn mấy cô giúp việc lương mấy chục triệu ở thành phố.
Tôi bị cậu chăm đến tăng mấy cân.
Khi gặp lại ở trại, cậu không còn là chàng trai da rám ấy nữa.
Da trắng, cả người mang vẻ tổn thương vụn nát.
Nhưng cậu không nhận ra tôi.
Quên một người sau nửa năm cũng có thể thông cảm được.
Nhưng tôi ở làng chài ngày ngày cố ý trêu chọc cậu, đó là cậu giả vờ không nhận ra hay thật sự đã quên tôi?
Nhưng không thể phủ nhận một điều.
Tống Ly đối với tôi khác với người khác.
“Thật sự thích pheromone của chị sao?”
Tống Ly khẽ rên cạnh cổ tôi, lại dụi sát người.
Cậu chủ động chui tuyến thể vào giữa răng nanh của tôi.
Tôi cau mày:
“Cậu sẽ đau đó.”
Người nằm trên tôi run rẩy:
“Chị, chị có thương em không?”
5
Thương?
Chữ đó hình như chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của tôi.
Là người thừa kế duy nhất của gia tộc, từ nhỏ tôi đã được dạy phải tàn nhẫn, không được mềm lòng với người khác.
Nhưng khi thấy những bình luận nói cậu vì tôi mà làm tổn thương mình, ở một chỗ trong tim tôi bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Có lẽ đó chính là điều cậu gọi là “thương”.
Trong đôi mắt ướt của cậu ánh lên cảm xúc không rõ lý do, tôi vuốt nhẹ nơi khóe mắt cậu.
“Ừ, tôi thương em.”
Tống Ly cẩn thận như vậy có lý do.
Là vì tôi đã không cho cậu đủ cảm giác an toàn.
Kể từ khi liên hôn với tôi, ngoài việc trao đổi pheromone, chúng tôi hầu như không giao tiếp.
Là tôi đã xao nhãng cảm nhận của cậu.
“Tống Ly, từ nay cứ về phòng tôi ngủ cùng nhé.”
Cậu có phòng riêng, chỉ những ngày trao đổi pheromone là chúng tôi ngủ cùng.
Vừa nói xong, bình luận bùng nổ:
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.