Hạo Mục Thanh ngạc nhiên, “Anh luyến tiếc không muốn đi sao?”
“Anh yêu Lục Kỳ An rồi?”
“Tôi có thể hiểu, dù sao một Omega như cậu ta, người thường khó mà…”
Tôi vội cắt ngang: “Không, anh hiểu nhầm rồi, ý tôi là không cần thương lượng.”
“Điều kiện của anh rất hấp dẫn.”
“Tôi đồng ý.”
Tôi nhận lấy chi phiếu.
Đúng là mưa rào sau hạn hán.
Tôi còn lý do gì để từ chối.
Hạo Mục Thanh chủ động cho tôi con đường bỏ trốn, tôi nhất định phải nắm chặt cơ hội này.
Không uổng công tôi ngày ngày thành tâm cầu nguyện.
Lòng thành cảm động trời xanh.
Thật sự không lừa tôi.
11
Thời gian hẹn của Hạo Mục Thanh là một tuần sau.
Đúng dịp lão gia chủ nhà Hạo mừng thọ, Lục Kỳ An sẽ dẫn Lục Uyên đại diện Lục gia tham dự yến tiệc.
Tôi không cần làm gì cả, chỉ việc ngoan ngoãn chờ người tới đón.
Sẽ có người phá khóa, đưa tôi đi.
Một tuần trôi qua thật nhanh.
Trước khi đi, chính tay tôi còn giúp Lục Kỳ An chỉnh lại khuy măng sét.
Cậu ta đặt tay lên tay tôi. “Mục Du, chờ tôi về, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ.” – Lừa cậu thôi, tôi sẽ không chờ cậu về đâu.
Đêm buông xuống.
Người đón mà Hạo Mục Thanh tìm quả thật lợi hại.
Ổ khóa chống trộm đời mới của Liên bang mà tôi không sao mở nổi, hắn chỉ vài cái đã nhẹ nhàng phá được.
Tôi nhìn cánh cửa mở ra, thoáng chốc còn chưa kịp phản ứng.
Cứ vậy… mở rồi sao?
Tôi bước ra, hít một hơi thật sâu.
A, mùi vị của tự do!
Hắn đưa tôi lên phi cơ.
Xuyên qua màn đêm, trước mắt đã là cổng xuất cảnh của thủ đô tinh.
Phi cơ hạ xuống, vé được đưa tới tay.
Hắn cung kính nói: “Ngài Mục, anh có thể vào rồi.”
“Qua kiểm tra, chưa tới một tiếng nữa là rời khỏi thủ đô tinh.”
“Chúc anh may mắn.”
Thật sự tới khoảnh khắc chia tay, tôi cũng chẳng vui vẻ mấy.
Ngoái nhìn ánh đèn xa xa.
Đó là nơi diễn ra yến tiệc.
Lục Kỳ An và Uyên Uyên chắc vẫn chưa phát hiện tôi bỏ đi.
Một quãng thời gian bên nhau, cuối cùng vẫn kết thúc bằng chia ly.
Hai phút sau, tôi lắc lắc đầu.
Hết giờ bi thương rồi.
Nhanh chóng cầm vé.
Thật sự bảo tôi ở lại, tôi vẫn không dám.
Khả năng bị Lục Kỳ An giết tuy nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải con số 0.
Vừa đặt chân vào, tôi đã chết lặng.
Một khẩu súng nhắm thẳng tim tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen“Anh đúng là chẳng bao giờ biết khôn ra.”
Lục Kỳ An một thân vest trắng tinh, găng tay đen, cao quý kiêu ngạo.
Ánh mắt chưa từng lạnh lẽo, tàn nhẫn đến thế.
“Anh lại một lần nữa, vứt bỏ tôi.”
“Hy vọng ngay trước mắt vụt tắt, cảm giác thế nào?”
12
Cảm giác chẳng ra sao cả.
Mẹ kiếp, tôi còn gì không hiểu nữa chứ.
Lục Kỳ An giăng bẫy chờ tôi mắc câu.
Đúng là chó thật.
Diễn còn giỏi hơn tôi.
Nhưng hiểu ra thì có ích gì? Chạy còn không kịp.
Muốn so tốc độ với súng chắc?
Tôi đây chính là: giơ ngón cái.jpg
Nhắm mắt lại, như thể đã lên thiên đường.
Não vận hành hết tốc lực, chỉ vài bước đã chủ động tiến tới, rút ngắn khoảng cách với Lục Kỳ An.
Giờ thì họng súng chỉ cách tim tôi 0.01 cm.
Tôi vòng tay qua cổ cậu ta.
Chủ động hôn lên mắt, lên sống mũi, lên môi.
“Bảo bối, chúng ta có gì từ từ nói.”
“Đừng giơ thứ này, tôi sợ.”
Đời ơi, tha cho tôi lần này đi.
Tôi lại bị Lục Kỳ An lôi lên xe.
Súng tuy đã cất đi, nhưng tâm trạng cậu ta cực kỳ tệ.
Một trận đòn thừa sống thiếu chết chắc chắn không thoát.
Trong cơn mơ hồ, cậu ta xoa chân tôi, “Tôi sẽ không giết anh.”
“Nhưng đôi chân này mọc trên người anh, tôi thật sự không yên tâm.”
“Anh tự chọn đi, tàn phế hay mang xiềng xích?”
Còn chọn gì nữa? Tùy chọn số hai, đèn nhấp nháy.
Tôi bị giam lỏng, mắt cá bị xích trói chặt, đến phòng cũng không ra nổi.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng chết hẳn.
Tôi tuyên bố, tôi sẽ không cho ai sắc mặt tốt.
Ngoại trừ Lục Kỳ An.
Đáng tiếc, ngoài Lục Kỳ An ra, tôi cũng chẳng gặp được ai.
Ôi, thế giới bi thảm.
Mặc kệ đi.
Cửa phòng bật mở, xuất hiện một người ngoài dự đoán.
Tôi nhìn Hạo Mục Thanh, ánh mắt đầy công kích.
“Anh tới làm gì?”
Không phải tên khốn này, tôi đã chẳng rơi xuống mức này.
Hạo Mục Thanh cười đểu cáng, “Xin lỗi, nhưng tôi là đối tác thân thiết nhất của Lục Kỳ An.”
“Hợp tác nhiều năm, tình nghĩa lớn hơn nguyên tắc.”
“Anh cũng đừng nghĩ quẩn quá.”
“Cứ coi như đây là thử thách của cuộc đời, chỉ tiếc là anh không chịu nổi thử thách thôi.”
Toàn nói mấy lời khiến người ta muốn chết cho rồi.
Uống xong bát canh gà độc hại này, tôi chỉ muốn treo cổ ngay tại chỗ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.