Tôi vẫn luôn hết lòng chăm sóc thiếu gia Omega, bao dung tất cả tính khí xấu của cậu ta.
Lục Kỳ An vừa ghét bỏ, vừa hạ mình cao giọng nói là đang yêu đương với tôi.
Bạn bè hỏi, tôi nghe thấy cậu ta cười khinh thường:
“Chỉ là yêu chơi thôi.”
Tôi giả vờ không biết.
Sau đó cậu ta bị ép cưới, tôi dỗ dành cậu ta bỏ trốn cùng mình.
Đi được nửa đường, tôi cho cậu ta uống thuốc mê khiến cậu ta hôn mê bất tỉnh.
Rồi lột sạch tất cả những thứ giá trị trên người cậu ta.
Xong bỏ chạy!
Rất lâu sau mới nghe nói, người thừa kế nổi danh của Lục gia Liên bang không phải Alpha, mà là một Omega thủ đoạn tàn nhẫn bậc nhất.
Cậu ta đang tìm một Beta nam tên Mục Du.
Tôi chạy còn xa hơn nữa.
1
Năm năm sau, tôi không ngờ lại gặp Lục Kỳ An ở cái tinh hệ hẻo lánh này.
Theo sau người đàn ông là một đám người cao lớn.
So với năm năm trước, cậu ta thay đổi hoàn toàn.
Vẻ non nớt biến mất, gương mặt sắc sảo kết hợp ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Không ai nghĩ cậu ta là một Omega.
Tôi không hề do dự, cúi đầu quay đi, giả vờ như không có chuyện gì.
Nếu không sợ càng dễ gây chú ý, tôi đã lập tức chạy mất rồi.
Cổng xuất cảnh lúc đó người không nhiều không ít.
Tôi trộn vào trong đám đông, chẳng nổi bật chút nào.
Ban đầu tôi định rời hành tinh Z-7963 sang tinh hệ khác mua sắm vật tư.
Giờ thì còn dám lên máy bay sao?
Chỉ cầu mong cậu ta không phải đặc biệt đến để bắt tôi.
Chỉ là vô tình đi ngang qua hành tinh nhỏ này thôi.
Trời cao, xin hãy phù hộ!
Nhưng mọi chuyện chẳng theo ý muốn.
Tôi chưa kịp rời khỏi cổng xuất cảnh đã bị một đám vệ sĩ vây chặt.
“Anh Mục, Lục thiếu gia mời.”
Chúng chĩa súng vào tôi, trông chẳng giống đang mời mọc gì.
Giống như muốn xử bắn tôi tại chỗ.
Cứu mạng!
Tôi đứng đờ người, bị họ áp giải đến trước mặt Lục Kỳ An.
Cậu ta mặc vest chỉnh tề, ngồi trên ghế chỉ huy.
Ngón tay xoay tròn một con dao găm.
Lưỡi dao sáng loáng, sắc bén như cắt thép.
Sau lưng là dày đặc camera giám sát.
“Quỳ xuống.” Giọng đàn ông trầm khàn vang lên.
Tôi không động đậy.
Một vệ sĩ đá mạnh vào đầu gối tôi.
Tôi bất ngờ ngã xuống, đầu gối chạm đất vang lên tiếng giòn giã—nghe là biết đầu gối còn tốt.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenTôi không phải cố tình chần chừ, mà đang vắt óc suy nghĩ.
Làm sao thoát được đây?
Lục Kỳ An liếc lạnh lùng về phía vệ sĩ vừa đá tôi, đôi mắt sâu thẳm.
Mấy vệ sĩ lập tức rút ra ngoài, chỉ còn lại im lặng ngột ngạt trong căn phòng.
“Bò tới đây.”
Tôi ngoan ngoãn quỳ bò mấy bước.
Cho đến khi quỳ ngay giữa hai chân Lục Kỳ An.
Con dao găm trong tay cậu ta khẽ gõ lên mặt tôi hai cái, lưỡi dao để lại một vết máu mảnh bên khóe mắt.
“Tôi hỏi một câu, anh trả lời một câu.”
“Nếu tôi không hài lòng, anh đoán xem con dao này sẽ cắm vào đâu?”
Adrenaline trong tôi dâng vọt!
Cậu ta muốn đâm chết tôi thật sao?!
“Năm năm nay, anh có ngủ với người khác không?”
Tôi sững người, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Kỳ An.
Câu hỏi này nghĩa là sao?
Cậu ta… vẫn còn lưu luyến tình xưa sao?
2
Lục Kỳ An là thiếu gia nhỏ của Lục gia của Liên bang, được cưng chiều hết mực.
Cậu ta học ở học viện cao nhất Liên bang, vừa nhập học đã nổi tiếng.
Trên bức tường tỏ tình, mười bài thì tám bài nhắc đến cậu ta, nhưng tất cả đều chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi là một Beta, còn cậu ta là một Omega xuất thân hiển hách, lại đẹp trai.
Trừ khi toàn bộ Alpha trong thiên hạ chết sạch, mới tới lượt tôi.
Nhưng tôi lại may mắn nhặt được cơ hội.
Có một Alpha vẫn luôn theo đuổi Lục Kỳ An.
Cầu mà không được, hắn ta thậm chí cho cậu ta dùng chất xúc tác, ép cậu ta phát tình.
Trên đường chạy trốn, Lục Kỳ An đụng phải tôi.
“Cứu tôi, giá bao nhiêu anh cứ nói.”
Tôi đương nhiên… dang tay cứu giúp, đưa cậu ta vào bệnh viện tiêm thuốc ức chế.
Trên đường đi, cậu ta cắn vào tuyến thể vốn không tồn tại của tôi.
Tôi không chịu, cậu ta nổi giận.
“Anh dám không cho tôi chạm? Trừ tiền!”
Thôi thì coi như cậu ta cắn đồ mình thích để giảm bớt khó chịu.
Tôi phải dùng hết sức mới chờ được xe cấp cứu.
Kiểm tra xong, chất xúc tác kia để lại di chứng nặng, phải nằm viện nửa tháng mới hết.
Lục Kỳ An vừa tỉnh lại liền hỏi tôi muốn bao nhiêu?
Tôi khôn lắm chứ!
Sau chuyện này, tôi cũng coi như là nửa ân nhân của Lục Kỳ An.
Sao có thể mở miệng ra đòi thẳng tiền? Như vậy thì mất giá quá.
Đương nhiên phải đi theo con đường phát triển bền vững.
Ngoài mặt tôi nói không cần gì cả, nhưng thực ra luôn tiêu hao giá trị lao động và giá trị cảm xúc của mình.
Dù sao thời gian cậu ta nằm viện, tôi cũng chẳng rời nửa bước, chăm sóc tận tình.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.