Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

9:36 chiều – 19/09/2025

4

Sau khi nguyên chủ và Lục Tử Cầm kết hôn, hai người vẫn luôn ở phòng riêng, chưa từng ngủ chung một lần.

Đang lúc tôi chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.

Tôi đi ra mở cửa.

Chiều cao của tôi và Lục Tử Cầm xấp xỉ nhau, ánh mắt vừa chạm nhau thì tôi liền chú ý đến ly sữa trên tay hắn.

“Uống ly sữa rồi ngủ nhé?”

Có lẽ vì từng bị tính kế một lần, cơ thể nguyên chủ sinh ra phản ứng bài xích.

Tôi hơi hoảng.

Trong sữa này… có bỏ thuốc không đấy?

Nhiệm vụ của tôi chỉ cần ngăn phản diện nhỏ hắc hóa là được.

Tôi và hắn mới chỉ gặp lần đầu, đừng nói tình cảm, hắn chẳng qua cũng chỉ là nhân vật giấy trong sách, tôi còn chưa hồ đồ đến mức hiến thân vì nhiệm vụ.

Thấy tôi do dự, Lục Tử Cầm lập tức hiểu ra, trong mắt lóe lên vẻ tổn thương, gượng cười khổ sở.

“Tôi không bỏ bất cứ thứ gì cả, đây chỉ là sữa bình thường thôi. Nếu anh không tin, tôi có thể uống cho anh xem.” Nói rồi, hắn vội vã chứng minh, ngửa đầu uống một ngụm.

“Xin lỗi…”

“Lợi dụng lúc anh yếu thế là tôi sai, nhưng… tôi thật sự rất thích anh. Chỉ cần nghĩ đến việc anh và hắn ở bên nhau, tôi không thể khống chế nổi bản thân. Tôi không dám cầu xin anh tha thứ.”

Ánh mắt hắn ảm đạm, mang theo vẻ thấp kém như cầu xin.

“A Triều, anh có thể chán ghét tôi, nhưng đừng bỏ rơi tôi, được không?”

“Chúng ta còn có Tiểu Bảo nữa mà!”

“Anh có thể… vì Tiểu Bảo, mà đừng đi tìm hắn nữa, được không?”

Trong nguyên tác, lúc này nguyên chủ căn bản không quan tâm đến vợ con, chìm đắm trong bi thương vì mối tình đầu sắp kết hôn.

Cứ như thế, cuối cùng Lục Tử Cầm sẽ chết, dẫn đến phản diện nhỏ tâm lý méo mó, trở thành ngòi nổ hủy diệt tất cả. 

Hắn tuyệt đối không thể chết.

Đúng là hắn từng phối hợp với nhà họ Tạ tính kế nguyên chủ, lỗi ở hắn. 

Nhưng tội không đáng chết.

Huống chi, thái độ của nguyên chủ với hắn luôn là thờ ơ, lạnh nhạt. 

Cũng bởi thế mà hắn mới mắc trầm cảm sau sinh, để rồi khi nguyên chủ dùng con làm công cụ cho nhân vật chính, hắn hoàn toàn sụp đổ, tự sát trong phòng tắm.

Nguyên chủ cũng có sai. Không yêu, thì ít nhất cũng đừng tổn thương.

Nhưng giờ không phải lúc so đo đúng sai. 

Tôi buộc phải ngăn Lục Tử Cầm tự sát.

Bước đầu tiên chính là hóa giải quan hệ, cùng nhau sống yên ổn.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Tôi đáp: “Được.”

“Lục Tử Cầm, vì con, chúng ta lập ba điều ước định.”

Ánh mắt hắn sáng lên, nhưng đáy lòng lại dâng chút u buồn.

Chỉ là… vì con thôi sao?

Con người một khi có chút hồi đáp liền trở nên tham lam, giống như một giọt sương ngọt ngào giữa sa mạc, sẽ khiến người ta càng thêm khao khát.

Hắn cũng không ngoại lệ.

5

Tôi phát hiện chuyên ngành của nguyên chủ giống hệt tôi, công việc chẳng khác gì hiện thực, nên xử lý rất thuận tay.

Khi trở về nhà, tôi thấy phản diện nhỏ đang xếp gạch đồ chơi.

Bốn tuổi là độ tuổi hiếu động, tò mò đủ điều. Nhưng phản diện nhỏ lại lạ lùng yên lặng.

Đột nhiên, nó quay đầu phát hiện ra tôi, liền lập tức bật dậy định chạy. 

Ai ngờ vấp phải chồng gạch đồ chơi, ngã ngửa ra đất, đầu còn đập ngay vào cạnh gạch.

Đúng lúc Lục Tử Cầm từ bếp bưng bình sữa bước ra, suýt nữa bị dọa hết hồn.

Tôi chẳng để ý hắn, vội vàng bế đứa trẻ lên.

“Không sao chứ? Đau không?”

Trong lòng tôi, cơ thể nhỏ bé mềm oặt, không kêu khóc, chỉ lộ ra vẻ sợ hãi cứng đờ. Đôi mắt đong đầy nước, nhưng lại cố gắng nhịn không khóc.

Hình ảnh ấy khiến tôi nhớ đến Lục Tử Cầm tối qua, thật sự quá giống.

Tôi lập tức kiểm tra vết thương, thấy da đầu rách, rỉ chút máu, trong lòng xót xa: “Đừng sợ, để… ba thổi cho con nhé?”

Đứa nhỏ tròn xoe mắt nhìn tôi, ngẩn ngơ không dám nhúc nhích, như thể đang sợ hãi.

“Đây là lần đầu anh bế nó đấy. Từ khi Tiểu Bảo ra đời, anh chưa từng ôm con lần nào. Nhưng tôi biết, nó cũng luôn mong chờ được anh công nhận là cha, chỉ là không biết phải làm sao để gần gũi thôi.”

Lục Tử Cầm chẳng biết đã lại gần từ khi nào.

Liếc qua vết thương, hắn thuần thục lấy hộp y tế từ dưới bàn trà ra.

“Anh cứ ôm con, tôi bôi thuốc cho nó. Sẽ hơi đau, nó có thể vùng vẫy, A Triều, anh phải giữ chặt.”

“Được.”

Nhìn động tác dịu dàng, quen thuộc của hắn, tôi sững sờ.

Lục Tử Cầm thật sự rất đẹp, dáng vẻ ôn hòa như ngọc.

Có lẽ vì hắn là omega, tôi bất giác lại thấy ở một người đàn ông như hắn, có sự dịu dàng đặc trưng của phụ nữ.

Sau khi bôi thuốc xong, đứa nhỏ nằm trong lòng tôi, hai bàn tay nhỏ ôm lấy bình sữa, vừa bú vừa nhìn chằm chằm vào tôi, chẳng còn né tránh như hôm qua nữa.

Tôi bất giác bật cười.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận