Nhưng tôi chưa bao giờ giấu giếm mối quan hệ với Lục Tử Cầm, tôi và cậu ấy sớm muộn cũng sẽ kết hôn, nhất định phải đưa về gặp trưởng bối.
Quả đúng như dự đoán, ngày đầu tiên về nhà tôi đã bị ông ngoại đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không nhượng bộ.
Chúng tôi kiên trì, hết lần này đến lần khác bầu bạn cùng ông: chơi cờ, câu cá, nhổ cỏ, tâm sự… cuối cùng ông cũng chịu nhượng bộ.
Nào ngờ, tôi lại nhận tin dì cả qua đời, để lại một bức thư, dặn tôi phải quan tâm tới Thẩm Kỳ An. Vì tình máu mủ, tôi mới để cậu ta làm trợ lý.
Tuy làm trợ lý cho tôi, Thẩm Kỳ An có thể học hỏi được nhiều điều, nhưng cũng chính vì cậu ta mà tôi suýt mất đi cả một người vợ!
Tôi mặc kệ cậu ta là ai!
Nếu sớm biết thế này, dù thế nào tôi cũng bắt cậu ta tự mình ra ngoài rèn luyện!
19
Khi người phụ trách dự án báo cho tôi rằng Lục Tử Cầm đã tỉnh lại, tôi lập tức giật hết những thiết bị gắn trên người, lảo đảo vừa lăn vừa bò mà lao tới.
Lục Tử Cầm đang ở một căn phòng khác trong phòng thí nghiệm, khi tôi chạy đến, cậu ấy ngồi ngẩn ngơ trên giường, đôi mắt mờ mịt.
Tôi loạng choạng một bước, bổ nhào tới ôm chầm lấy cậu.
“Ơ…”
Lục Tử Cầm sững người, sau đó mới chậm rãi đưa tay ôm lại tôi.
“Tạ Triều, em trở về rồi.”
Cậu nhớ rõ mọi chuyện, nhớ cả hai kiếp tôi đã cùng cậu đi qua.
Thật ra ngay khoảnh khắc tai nạn xảy ra ở kiếp thứ hai, cậu đã có dự cảm.
Cậu vốn không thuộc về nơi đó, tôi cũng vậy.
Chỉ là nơi ấy quá mức đau khổ, trói buộc cậu.
Nếu không có tôi, thế giới ấy sẽ mãi đau khổ, cứ thế xoay vòng, bi kịch lặp lại.
Là tôi đã tô lại sắc màu cho thế giới đó, khiến nó tràn ngập tình yêu và hạnh phúc.
Tôi nâng khuôn mặt cậu, tức giận hỏi: “Còn dám chia tay nữa không?”
Không đợi cậu trả lời, tôi nghiến răng: “Nếu dám nhắc tới chia tay, em tin không, anh sẽ nhốt em lại, để em chỉ thuộc về mình anh thôi.”
Cậu bật cười.
“Anh trẻ con quá rồi đó, còn chơi cái trò giam cầm nữa hả?”
“Ai bảo em nghi ngờ anh! Đây, kết quả xét nghiệm huyết thống giữa anh và Thẩm Kỳ An để ngay trên bàn.”
“Nếu vẫn không tin, anh sẽ nhờ ông ngoại đứng ra nhận cháu…”
“Thôi thôi, em tin! Em tin rồi.”
“Còn nữa, anh đã điều chuyển Thẩm Kỳ An, giờ cậu ta không còn là trợ lý của anh nữa. Trợ lý hiện giờ của anh là một ông chú trung niên bụng bia.”
“Phụt—” Lục Tử Cầm không nhịn được bật cười.
“Anh cũng đâu cần làm quá vậy.”
“Cậu ta không làm sai gì, anh điều chuyển chẳng phải là…”
“Không làm sai? Dám để vợ anh ghen chính là sai lầm lớn nhất!”
“Anh nói vớ vẩn gì thế?!”
Lục Tử Cầm theo phản xạ liếc quanh, mới phát hiện các nhân viên đã rời đi từ lúc nào.
Cậu trợn mắt nhìn tôi: “Nếu đã thế, cũng phải gọi là chồng mới đúng!”
Tôi cười khẽ.
Đàn ông đại trượng phu, ở trước mặt vợ phải biết nhún nhường.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen“Được, chồng thì chồng.”
“Vậy chồng à, nhẫn cầu hôn anh còn chưa đeo cho em, danh không chính ngôn không thuận đâu…”
Tôi lấy từ trong cổ áo ra một sợi dây chuyền, trên đó treo hai chiếc nhẫn đôi.
“Từ khi nào anh chuẩn bị vậy?”
Tôi tháo nhẫn, vừa lồng vào ngón áp út của cậu, vừa nói: “Ngày 23 tháng 2, trước sinh nhật em một ngày, anh đã chọn xong rồi, định hôm sinh nhật sẽ cầu hôn. Ai ngờ có người lại vì kẻ không liên quan mà đòi chia tay anh, anh tủi thân muốn chết…”
Lục Tử Cầm vừa định mở miệng, lại thấy không ổn.
“Này, chẳng phải cầu hôn sao? Sao anh lại đeo nhẫn vào ngón áp út?”
“Ai lại đeo nhẫn cầu hôn vào ngón áp út chứ!”
Cậu tưởng tôi nhầm.
Nhưng tôi thì biết rõ, màn cầu hôn tôi đã diễn tập cả nghìn lần, làm sao nhầm được.
Tôi kiên nhẫn giải thích:
“Đúng là nhẫn cầu hôn, nhưng ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, coi như đặt chỗ trước, sợ em chạy mất.”
Tôi nắm tay đeo nhẫn của cậu, mười ngón đan chặt, cúi đầu hôn khẽ, động tác đầy thành thục.
“…”
20
Tôi và Lục Tử Cầm đã kết hôn, làm thủ tục ở nước ngoài.
Trong kỳ trăng mật ở một thị trấn nhỏ, cậu mệt đến nửa tỉnh nửa mê, lẩm bẩm trong mơ.
Tôi biết rõ, cậu đang nghĩ đến Tiểu Bảo.
Tôi chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ cậu ngủ, hôn cậu hết lần này tới lần khác.
Kết thúc chuyến trăng mật, tôi bàn với cậu về việc đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé. Nhưng cậu từ chối. Tôi hỏi lý do.
Cậu nói: “Tiểu Bảo chính là Tiểu Bảo, em sẽ không lấy tình yêu dành cho nó đặt lên một đứa trẻ khác, như vậy là bất công với đứa trẻ đó. Em biết Tiểu Bảo đang sống ở một thế giới khác, em chỉ có thể cầu mong nó khỏe mạnh, hạnh phúc mà lớn lên, thế là đủ rồi.”
Tôi tôn trọng mọi quyết định của cậu.
Sau này, “Kế hoạch đánh thức người thực vật” của tôi được cấp bằng sáng chế y khoa, mang đến hy vọng cho những gia đình bất hạnh và khiếm khuyết.
Tôi từng đánh mất người mình yêu.
Nên tôi hiểu nỗi đau ấy sâu sắc thế nào.
Mất đi người yêu, mất đi người thân, mất đi bạn bè… những cảm giác đó chẳng ai chịu đựng ít hơn tôi.
Tôi đem đến cho họ hy vọng, cũng như trao cho chính bản thân mình niềm hy vọng năm xưa.
Từng có lúc, bên giường bệnh của người yêu, tôi cắt cổ tay tự sát. Tôi nghĩ nếu cậu ấy chết não, vậy thì tôi cũng đi theo, bởi tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ cậu chết còn tôi phải sống, thì sống chẳng còn nghĩa lý.
Máu chảy loang khắp sàn, cơ thể tôi lạnh toát, nhưng tôi nhìn thấy ngón út của cậu khẽ động đậy.
Khoảnh khắc ấy, tôi bừng tỉnh.
Như người sắp chìm xuống biển sâu tuyệt vọng, bỗng thấy một bàn tay cứu rỗi chìa ra.
May mắn thay, cuối cùng câu chuyện của chúng tôi…
Tôi đã mang người mình yêu trở về.
Lục Tử Cầm cũng sẽ mãi mãi không biết bí mật này.
Bởi tôi sẽ không bao giờ nói cho cậu ấy.
Tình yêu này không cần phải mang nặng, không cần áy náy, không cần trở thành gánh nặng.
Chỉ cần chúng tôi vẫn còn yêu nhau, thế là đủ.
Hết
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.