Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 2

11:16 chiều – 17/09/2025

3

Tôi giật mình:”Nhặt được?”

Làm gì có chuyện tùy tiện nhặt được một người trên đường?

Đừng nói là bắt cóc đấy nhé.

Người hầu nhìn thấu suy nghĩ của tôi, khoát tay nói:”Không phải bắt cóc, thật sự là tôi nhặt được.”

“Cậu ta bị thương, tôi vốn định chữa trị xong rồi tìm chủ nhân tốt cho cậu ta.”

“Nhưng tính khí cậu ta quá bướng, đút gì cũng không ăn.”

“Tôi thì bận quá, không chăm được, lại sợ cậu ta chết trong nhà thì xui xẻo.”

Anh ta dừng lại một chút, như thể đã hạ quyết tâm:”Thế này nhé, năm mươi đồng thôi, năm mươi đồng là cậu có thể đưa cậu ta đi, coi như trả tiền thuốc men là được chứ?”

Tôi do dự:”Cậu ta bị thương nặng lắm sao?”

Nếu chữa không khỏi thì chẳng phải tôi mất cả tiền lẫn người à?

Người hầu lắc đầu:”Nói nặng cũng không phải, chỉ là vết thương ngoài da nhiều, máu chảy hơi nhiều.”

“Nếu nghĩ cách băng bó cho cậu ta, dưỡng vài tháng là khỏi.”

Thấy tôi vẫn còn lưỡng lự, anh ta lại mở miệng:”Hai mươi đồng, hai mươi đồng thôi được chưa?”

“Tôi mới đem cậu ta về vài tiếng đồng hồ, mà vợ tôi đã càm ràm suốt cả buổi trưa rồi, tôi thực sự không chịu nổi nữa.”

“Dù sao cậu cũng đến mua vợ mà, mua ai chẳng là mua?”

“Tiểu Omega ở nhà đấu giá tuy đẹp thật, nhưng đắt lắm, không có mười mấy hai chục ngàn là không mua nổi đâu.”

Tôi cắn răng:

“Được, tôi mua.”

Hai mươi đồng thôi mà, không thiệt cũng chẳng lỗ.

Tôi đi theo người hầu về nhà anh ta.

Anh ta mở cửa một căn phòng nhỏ, ra hiệu cho tôi bước vào.

Bên trong là một chiếc lồng cao hơn một mét, ở giữa có một người đàn ông đang ngồi.

Người đàn ông toàn thân đầy máu me bẩn thỉu, trông cực kỳ dọa người.

Người hầu bật đèn trong phòng lên, người đàn ông híp đôi mắt phượng lại, nhìn về phía tôi.

Ánh mắt lạnh như băng, tràn đầy công kích.

Tôi không kìm được lùi lại một bước, lặng lẽ hỏi người hầu:”Đây thật sự là tiểu Omega?”

Tiểu Omega không phải đều yếu đuối mềm mại sao? Sao có thể dữ dằn như thế này?

Người hầu gật đầu chắc chắn:

“Đương nhiên rồi, cậu là Beta nên không ngửi được pheromone của cậu ta, chứ tôi là Alpha thì làm sao mà không ngửi được?”

“Cậu ta chỉ là xương to thôi, có thể là do di truyền. Biết đâu cha cậu ta là một Alpha rất lợi hại thì sao.”

…Thôi được vậy.

Người hầu bảo tôi tự mở lồng, nói anh ta không dám làm nữa.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

“Hôm qua tôi mở lồng bị cậu ta đấm một cú, giờ ngực vẫn còn đau.”

Tôi: “……”

Khoan, anh không dám thì tôi lại dám chắc?

Nhưng nghĩ đến hai mươi đồng mình đã bỏ ra, tôi vẫn cắn răng bước tới.

Vừa mở khóa lồng, tôi vừa trấn an:”Đừng sợ, tôi đã mua cậu từ anh ta, nhưng tôi thề, tôi sẽ không làm tổn thương cậu.”

“Liên bang mới ban hành luật yêu cầu trưởng thành phải kết hôn, tôi cũng hết cách rồi.”

…Ớ, nghe kiểu như đang đổ lỗi vậy, hơi tệ.

Thôi kệ.

“Dù sao thì, tôi cần cậu đi đăng ký kết hôn với tôi.”

“Tôi là Beta, sẽ không ép cậu sinh con đâu. Sau này nếu cậu gặp người mình thích, cũng có thể ly hôn với tôi.”

“Lúc đăng ký kết hôn, chúng ta có thể ghi mấy điều này ra, rồi nhờ luật sư chứng nhận.”

Nói hơi rối, nhưng chắc đại khái cậu ta hiểu được.

Vì khi tôi mở lồng ra, cậu ta không tấn công tôi.

Tôi thử đưa tay ra, chạm nhẹ vào cậu ta:”Cậu… có muốn về nhà với tôi không?”

Người con trai xinh đẹp khẽ run hàng mi, môi mím lại, ánh mắt bướng bỉnh khiến người ta xót xa.

Tôi hơi thất vọng rút tay về, nhưng ngay khoảnh khắc đó, lại bị cậu ta nắm lấy.

Cậu ta nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng đáp lại tôi, giọng trong trẻo khiến lòng tôi rung động.

Tôi vui mừng nắm lấy tay cậu ta, dắt người ra khỏi lồng.

Ừm… nếu cậu ta thấp hơn chút thì tốt quá.

Lúc còn trong lồng chỉ thấy to con, ai ngờ khi đứng thẳng lại cao hơn tôi cả một cái đầu.

Cái này có đúng không? Làm gì có tiểu Omega nào cao thế này chứ?

5

Tôi dẫn tiểu Omega về căn hộ của mình.

Dự định sẽ chăm sóc cậu ta một thời gian, dưỡng cho khỏe rồi mới dẫn đi gặp cha.

Căn hộ này là tôi mua từ vài năm trước, lúc giá nhà còn rẻ, chỉ mất hơn hai mươi vạn.

Ban đầu định đưa tiểu Omega đến phòng khám, nhưng cậu ta không muốn đi.

Không còn cách nào, đành tự mình xử lý vậy.

Tôi dẫn cậu ta vào phòng tắm, mang kéo theo, rửa sạch rồi sát trùng, cẩn thận cắt lớp quần áo dính máu.

Không cẩn thận dùng lực hơi mạnh, người dưới tay tôi khẽ rên một tiếng.

Tôi vội dỗ dành:”Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay hơn.”

Lần đầu làm việc kiểu này, tôi có chút luống cuống.

Để đánh lạc hướng cậu ta, tôi hỏi:”Cậu tên là gì?”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận