Vì tiền, tôi đồng ý đi liên hôn thay người khác.
Đối tượng liên hôn của tôi là một Alpha cấp cao, tính khí lại vô cùng tệ.
Đêm tân hôn, anh ta lạnh mặt cảnh cáo:
“Tránh xa tôi ra. Tôi không hứng thú với loại Omega ẻo lả như cậu. Tôi chỉ thích Beta.”
Thế nhưng tôi lại nhìn anh ta đến ngẩn ngơ.
Bởi vì, trước kia khi tôi đeo mặt nạ, giả dạng thành Beta đi đánh quyền, anh ta từng chọn tôi, còn bao trọn cả một đêm.
1
Hôm đó, khi được thiếu gia nhà họ Phó chỉ đích danh, tôi vừa thắng xong một trận đấu.
Tôi đeo mặt nạ, cởi trần, trên người vẫn còn chi chít vết bầm tím do đối thủ để lại.
Ánh mắt Phó Viễn dừng lại ngay trước ngực tôi.
Cả người anh ta toát ra khí thế xâm lược mạnh mẽ của một Alpha thượng đẳng.
Anh ta chẳng hề ngại mùi mồ hôi trên người tôi, đưa tay chạm thẳng lên da thịt, vừa bóp vừa đánh giá:
“Khá săn chắc đấy.”
Tôi cúi đầu, cố gắng nén lại cảm giác kỳ quái.
Nhưng đến khi bàn tay ấy chạm vào vết bầm trên eo bụng, tôi vẫn không kìm nổi, khẽ rên một tiếng.
Phó Viễn khẽ bật cười, giọng trầm thấp:
“Đau à?”
Mặt tôi đỏ bừng, vội lắc đầu:
“Không… không đau lắm.”
Chỉ là, với một Omega như tôi — nơi đó vốn quá nhạy cảm.
Thế nhưng bàn tay anh ta vẫn không chịu rút lại, giọng nói khàn đi, mang theo mệnh lệnh:
“Không đau thì gọi thêm một tiếng nữa.”
Kết quả là, suốt buổi hôm ấy, tôi chẳng đánh thêm được trận nào, chỉ có cơ ngực bị anh ta bóp đến căng tức.
Trong tiếng thở đầy thỏa mãn, anh ta buông lời:
“Nhóc Beta, mai gặp lại.”
Tôi gắng gượng giữ lấy thân thể đã mềm nhũn, khẽ gật đầu.
Ngay khi Phó Viễn rời đi, tôi gần như nhào ngay vào phòng vệ sinh, tự tiêm cho mình một mũi ức chế.
Thực ra tôi là một Omega.
Chỉ vì công việc đánh quyền đen này, tôi mới phải giả thành Beta.
Vừa rồi, Phó Viễn ở ngay trước mặt tôi, hoàn toàn không hề che giấu thông tin tố.
Mùi hương long đởm lan thượng đẳng nồng nàn đến mức như muốn giam chặt tôi lại.
Tôi dựa vào tường, cố gắng hạ thấp nhiệt độ cơ thể.
Quá mức tra tấn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị anh ta ép ra kỳ phát tình.
2
Phát lương xong, quản lý vỗ vai tôi:
“Lâm Thịnh, cậu biết Phó thiếu gia có ý gì chứ?”
Tôi vừa đếm đống tiền nhiều gấp mấy lần đánh quyền, vừa thăm dò hỏi:
“Anh ta nhìn trúng cơ ngực của tôi sao?”
Dù sao thì, mỗi lần Phó Viễn chọn tôi, chẳng làm gì khác, chỉ nhất quyết bóp cơ ngực tôi đến sưng đỏ.
Quản lý bật cười:
“Lâm Thịnh, cậu đúng là chậm hiểu, Phó thiếu gia rõ ràng là để mắt đến cậu rồi.”
Ông ta nói đầy ẩn ý:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen“Cậu chẳng phải đang thiếu tiền à? Được bao dưỡng còn nhanh hơn đánh quyền đen. Cậu là một Beta, ngủ với anh ta cũng chẳng mất miếng thịt nào, biết đâu Phó thiếu gia cao hứng lên, giúp cậu trả hết nợ cũng nên.”
Mặt tôi đỏ bừng, vội lắc đầu:
“Không được!”
Quản lý khẽ cười khẩy:
“Cậu chỉ là một Beta tầm thường, được để mắt đến là cơ hội hiếm có. Qua rồi thì không còn nữa đâu. Biết bao người muốn leo lên giường Phó thiếu gia còn chẳng được kìa.”
Tôi vẫn kiên quyết từ chối.
Quản lý không hề biết.
Thực ra tôi là một Omega bị khiếm khuyết tuyến thể, nếu ngủ với một Alpha thượng đẳng, không chừng sẽ bị đánh dấu.
Quản lý nhìn tôi, chép miệng:
“Đồ ngốc, thôi, cứ lo đánh quyền đi.”
Ông ta vừa đi khỏi, Alpha cao lớn cùng đấu trường đứng chắn trước mặt, khinh khỉnh nhìn xuống:
“Cậu còn ra vẻ cái gì, quyền thì chẳng giỏi, thủ đoạn câu dẫn người thì thành thục đấy.”
Tôi mím môi:
“Tránh ra.”
Hắn huơ nắm đấm trước mặt tôi:
“Ra vẻ cái gì? Chẳng qua cậu được thiếu gia nhà giàu để mắt thôi. Một Beta hèn mọn như cậu còn ngửi không ra à? Người cậu từ đầu tới chân toàn là mùi của anh ta, như thể Alpha đánh dấu lãnh địa ấy. Thật khó ngửi.”
Bị hắn nói riết thấy phiền, tôi đẩy hắn ra, bỏ đi.
Sau lưng vẫn vọng lại giọng mỉa mai:
“Có tiền thì cũng chỉ chơi bời thôi, đâu thật sự coi trọng một Beta như cậu…”
Tôi chẳng để tâm.
Dù sao tôi vốn chẳng định kiếm tiền bằng cách đó.
Nhưng ngay chiều hôm đó, bọn chủ nợ đã gọi điện đến tận trường của em gái.
Nó về nhà, khóc nức nở hỏi tôi phải làm sao.
Tôi ngồi xổm trong căn nhà thuê bé xíu bị bọn đòi nợ đập phá tan tành.
Ngước nhìn trần nhà, im lặng.
Dù ngẩng bao nhiêu, cũng chẳng thấy được chút ánh sáng.
Thật lâu sau, tôi khẽ xoa đầu em, giọng khàn khàn:
“Đừng khóc, anh có cách.”
Hôm sau, khi Phó Viễn lại bao trọn sàn đấu, tôi nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình, lắp bắp hỏi:
“Phó thiếu gia, có muốn… trực tiếp ngủ với tôi không?”
3
Phó Viễn hơi sững lại, đôi mắt sâu thẳm:
“Thẳng thắn thế, tức là cậu đồng ý rồi?”
Tôi gật đầu.
Chỉ cần anh ta chịu giúp tôi trả nợ.
Trong mắt anh ta lóe lên tia vui thích, đưa cho tôi một chiếc thẻ phòng:
“Được.”
Trước khi đi khách sạn, tôi tiêm lượng lớn thuốc ức chế.
Không sao đâu.
Phó Viễn nghĩ tôi là Beta.
Tuyến thể nơi cổ tôi, năm đó đã bị cú đấm của cha đánh cho tổn thương vĩnh viễn.
Anh ta không thể phát hiện tôi là Omega, cũng chẳng t
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.