Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

8:17 sáng – 22/09/2025

07

Tôi xuống giường, phát hiện Tư Phàn không có trong ký túc xá.

Tôi quay sang hỏi Dư Thụ Gia, tối qua sau đó thế nào.

Dư Thụ Gia nói, hôm qua cậu ấy có việc nên về trước, lúc đó tôi chưa quay lại, sau là được Tư Phàn cõng về.

Sau đó cậu ta ở trong phòng tắm rất lâu.

Tôi đoán, chắc là nôn vì ghê tởm, rồi tắm rửa rất lâu.

Tiếp đó, Dư Thụ Gia lại kể, cậu ta từ nhà vệ sinh ra không những giúp tôi cởi đồ, còn lau sạch người tôi, thay đồ ngủ cho tôi.

Tôi sốc nặng!!

Cái gì thế này!

Đúng lúc ấy, cửa ký túc xá bị đẩy ra.

Tư Phàn mặc chiếc áo khoác dài màu xám đậm bước vào.

Ban đầu tôi còn thấy ngại, vốn chỉ muốn trêu chọc cậu ta, nào ngờ đối diện với tôi say bí tỉ, cậu ta lại chăm sóc từng li từng tí.

Chỉ là…

Ánh mắt tôi lướt qua…

Người vốn đi đâu cũng toát ra khí chất lạnh lùng cao ngạo, vậy mà khi thấy tôi liền run lên một cái.

Sau đó lóng ngóng, ánh mắt cực kỳ né tránh, muốn nhìn tôi lại không dám nhìn.

Đôi môi đỏ mọng của cậu ta còn rách một chút, cực kỳ chói mắt, khiến người ta nghĩ xa xôi.

Tối qua tôi mạnh vậy sao?

Tôi không dám ngẩng đầu.

Sao lại giống như một cô dâu nhỏ thế này.

Rõ ràng tôi mới là người phải áp cậu ta xuống cơ mà.

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nghĩ đến việc mình ghét cậu ta nhiều năm như vậy.

Nhưng càng nghĩ lại càng thấy tự tin, trò chơi này vẫn chưa kết thúc đâu.

Tôi vừa đứng dậy, định bước tới.

Không ngờ cậu ta lại hoảng hốt, vội vàng chộp lấy một quyển sách, chẳng dám nhìn tôi lấy một cái, hấp tấp rời đi, lúc ra cửa còn vấp ngã, chật vật bò dậy chạy mất.

Lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ chật vật, hoảng loạn của cậu ta, không nhịn được bật cười.

Dư Thụ Gia gãi đầu:

“Tư Phàn sao thế nhỉ?”

08

Tôi phát hiện trêu chọc Tư Phàn thật sự là một chuyện rất thú vị.

“Cái này tôi không biết, cậu dạy tôi đi.”

Tôi tìm cơ hội hỏi cậu ta một vấn đề.

Tôi nhìn chằm chằm vào Tư Phàn, còn làm nũng với cậu ta.

Cậu ta đỏ mặt bắt đầu giảng giải.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Mà tâm tư tôi lại đặt hết lên đôi bàn tay của cậu ta.

Ngón tay sạch sẽ, thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Đầu ngón tay cậu ta đặt trên trang giấy hơi ố vàng, ống tay áo tùy ý xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay, gân xanh mờ mờ nổi lên.

Đẹp đến cực điểm.

Không giấu gì, tôi là một kẻ mê tay.

Đôi tay của Tư Phàn, hoàn toàn chính là kiểu thẩm mỹ tôi thích.

Nhìn bàn tay ấy di chuyển qua lại, thật sự quá hút mắt.

Tôi không kìm lòng được mà chạm vào, đến lúc nhận ra thì đã nắm chặt lấy tay cậu ta, còn vuốt ve qua lại.

Cậu ta hoảng sợ đến mức bỏ chạy.

09

Buổi tối.

Cô quản lý ký túc xá thông báo sắp cúp nước, bảo ai chưa tắm rửa thì mau đi.

Dư Thụ Gia đề nghị hai người tắm chung cho nhanh, tránh đang tắm thì mất nước.

“Tớ với Tư Phàn tắm chung, lát nữa Chu Hạo về thì hai người tắm.”

Tôi lập tức từ chối: “Tôi không muốn.”

Dư Thụ Gia: “???”

Chu Hạo cứ bám lấy tôi khiến tôi khó chịu.

Nếu chốc nữa mà tắm cùng, còn chẳng biết sẽ nảy ra hiểu lầm gì.

Hai người họ không biết, tôi cũng không tiện nói, đành tìm lý do.

“Để tôi với Tư Phàn đi, lát nữa tôi còn có việc.”

Ánh mắt Dư Thụ Gia lướt qua lại giữa tôi và Tư Phàn, rồi gật đầu: “Cũng được.”

Trong phòng tắm, Tư Phàn quay lưng về phía tôi, giữ một khoảng cách an toàn.

Tôi nhìn dáng vẻ cậu ta dán sát vào tường, buồn cười vô cùng.

Rõ ràng là một thân hình cao lớn, vai rộng eo thon, tỉ lệ hoàn hảo đến mức ngay cả tôi cũng nuốt nước miếng.

Thế mà cậu ta lại rụt rè co lại, giống như một cô dâu nhỏ, ngay cả việc chà lưng cũng cứng nhắc vụng về.

Cũng đâu phải chưa từng thấy, thế mà giờ lại ngượng ngùng.

Tôi lại nổi hứng muốn trêu.

Giật lấy khăn tắm trong tay cậu ta: “Để tôi chà lưng cho cậu.”

Tư Phàn như cái máy quay phắt lại, vội cướp khăn che lấy chỗ trọng yếu.

Ánh mắt tôi đảo quanh người cậu ta, tám múi cơ bụng rành mạch, không cẩn thận còn nhìn lâu thêm vài giây.

Cơ thể cậu ta run lên, vành tai đỏ rực, rồi màu đỏ lan dần đến gò má, cần cổ.

Làn da trắng mịn phủ một tầng hồng nhạt, cả người giống như một quả đào chín, mọng nước thơm ngọt.

“Không… không cần, tôi… tự làm.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận