27
Sau khi giải quyết mọi chuyện, rồi lại chăm sóc Omega này đến lúc hồi phục, ngày tôi rời đi cũng chẳng còn bao xa.
Tập Thanh đi học lại bình thường, vẫn chăm chỉ ôn thi, có rảnh vẫn đem đồ ăn sang cho tôi.
Hôm nay trời mát, tôi nằm dựa vào lan can sân thượng, không nhịn được mà ngáp một cái.
Chẳng bao lâu sau, cửa “két” một tiếng mở ra.
“Anh sao lại ở đây?”
Tập Thanh ngạc nhiên hỏi.
Tôi uể oải đáp:
“Cậu đừng giả bộ, rõ là người hiểu tôi rõ nhất.”
Omega cười khẽ, chậm rãi đi tới cạnh tôi.
Tôi đếm thầm trong đầu: một, hai, ba…
Quả nhiên, ngay sau đó vang lên một tiếng sửng sốt:
“Mặt anh bị sao vậy?!”
Tôi xoay mặt lại, nhìn Omega đang lo lắng, thản nhiên nói:
“Đánh nhau đấy.”
Hôm qua, tôi đã phế luôn tuyến thể của Phương Tư Văn, mất không ít sức, bản thân cũng không ít vết thương.
Giường bệnh hắn giờ được vây quanh bởi vài vệ sĩ, người đàn ông kia sợ tôi làm loạn, tuy không dám đưa hắn về đế đô ngay, nhưng đã sắp xếp một viện dưỡng thương tư nhân để chăm sóc.
Tôi suýt nữa mới mò ra chỗ.
Còn kẻ đâm Tập Thanh hôm đó…
Tôi đang mải nghĩ ngợi.
Bỗng một bàn tay mát lạnh đụng mạnh vào vết thương trên khóe môi.
Tôi nhíu mày kêu “úi” một tiếng.
Cúi đầu nhìn Omega rưng rưng nước mắt, tôi trêu:
“Làm gì đấy, đau lắm đó, không xót tôi à?”
Tập Thanh vừa lau nước mắt, vừa như trách mắng, lại dùng tay chạm thêm vài lần vào vết thương, nghèn nghẹn nói:
“Cho anh chừa, đánh nhau nữa đi, bị thêm vài vết cho chừa.”
Nói thì vậy, nhưng ánh mắt cậu buồn thật sự.
Tôi bật cười, nắm lấy bàn tay đang quậy kia, đột nhiên nói:
“Tập Thanh, một tuần nữa tôi sẽ rời đi.”
28
Cậu ngẩn người, nhìn tôi ngơ ngác, nơi hàng mi còn vương một giọt lệ to tròn.
Vài giây sau, cậu lẩm bẩm:
“Đi nhanh vậy sao…”
“Em biết sẽ có ngày anh rời đi, nhưng không ngờ lại sớm thế.”
Cậu nói với vẻ thất vọng.
Tôi buông tay cậu ra, đút tay vào túi, làm bộ thở dài sâu xa:
“Ừ đấy, còn chưa kịp yêu đương với một tên ngốc, nói với cậu ấy rằng… tôi cũng thích cậu ấy.”
“…”
Bất ngờ, Tập Thanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy ngơ ngác nhìn tôi, chỉ há miệng mà không thốt nên lời.
Tôi kéo lại cổ áo đồng phục cho cậu, nghiêm túc hỏi:
“Cậu có muốn không? Tên ngốc kia, cậu có sẵn lòng đợi tôi trưởng thành không?”
“Tôi có thể phải đến đế đô báo danh vào trường quân đội, sau này có lẽ còn ra chiến khu. Cậu chờ được không?”
“Có thể tương lai sẽ rất nhiều khó khăn… nhưng tôi sẽ đứng chắn trước mặt cậu, thay cậu giải quyết tất cả.”
Nhịp tim không biết nói dối.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenCảm xúc từng chút từng chút nảy mầm, đến cái đêm cậu lao đến tìm tôi — tôi mới thật sự nhận ra.
Tôi từng nghĩ mình có thể chối bỏ tất cả cảm xúc này.
Nhưng lúc ôm một Omega đang dần lạnh đi trong vòng tay, tôi mới hiểu — có những thứ nếu để lỡ, sẽ ân hận cả đời.
Dù tôi chưa thể cho cậu một tương lai thật an toàn, nhưng tôi nhất định phải nắm lấy cái khả năng quý giá này.
Tên ngốc ấy, mắt hoe đỏ, gật đầu cái rụp, hàng lệ tuôn rơi theo từng cái gật gù, cậu vừa khóc vừa nhìn tôi thật kiên định:
“Em đồng ý ở bên anh.”
“Được, em sẽ đợi anh ở đế đô.”
Tôi khẽ cười, lau nước mắt cho cậu.
Lúc nhìn thấy sợi dây chuyền đeo trước ngực cậu, tôi lại càng buồn cười hơn.
Trong lòng thầm nghĩ — tên ngốc này thật sự quá chậm tiêu, đến lúc nào bị đeo dây chuyền cũng chẳng hay.
29
Thành thật mà nói, vào trường quân đội, tôi khổ không ít.
Tính cách phóng túng, bị ép vào khuôn khổ.
Khó chịu đến phát cáu.
Nhưng mỗi lần đọc thư tay Tập Thanh gửi đến — nét chữ sạch sẽ, cứ hết lần này đến lần khác hỏi tôi:
“Anh có mệt không?”
Sau đó tôi lên tiền tuyến, vào chiến khu.
Có lúc chiến đấu đến máy bay rơi, tôi tưởng mình sẽ nhắm mắt nơi ấy.
Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ đến gia đình.
Và nghĩ đến Omega của tôi.
Nghĩ đến cậu — bề ngoài yếu đuối, nhưng lại dám một thân một mình đến tận đế đô, vì một tương lai mù mịt mà cố gắng cùng tôi.
Nghĩ đến mùa hè năm đó, tôi từng tặng cậu một chiếc nhẫn trơn, cậu cũng nghiêm túc nói với tôi:
“Vậy thì từ giờ… không được rời xa nhau nữa.”
Tôi lập tức thấy tỉnh táo hơn một chút.
Sáu năm sau, cũng vào mùa hè ấy, tôi mang theo huân chương đầy mình và cả những vết sẹo chiến trường, quay trở về bên cậu.
Sau khi đăng ký kết hôn, cùng cậu về lại B thị chuẩn bị lễ cưới.
Tôi vô tình nhìn thấy một cuốn sổ tay cũ kĩ trong phòng cậu.
Gió từ cửa sổ thổi tới, lật mở trang đầu tiên:
“Lớp Năm có một Alpha chuyển đến, cao ráo, tóc đỏ, buộc đuôi ngựa cao.”
“Hôm nay cậu ta lại lên sân thượng ngủ, như vậy thật sự ngủ ngon sao?”
…
“Hôm nay không vào quán bar, nhờ có cậu ấy. Cậu ấy hình như không giống những Alpha khác, miệng thì nói thích, nhưng trong lòng lại chẳng để tâm gì.”
“Hình như mình… hơi thích cậu ấy rồi.”
…
Trang cuối cùng viết một dòng thật lớn:
“Như ý rồi.”
Lúc ấy, tôi mới biết —
Thì ra câu chuyện này đã bắt đầu từ rất sớm.
Có người từng lặng lẽ đợi tôi rất lâu trong những ngày tháng thanh xuân buồn tẻ, mới dám rón rén lại gần.
May mắn thay — chúng tôi đã cùng nhau đi hết quãng đường tuổi trẻ.
Cả hai… đều như ý nguyện.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.