Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7

3:25 chiều – 11/09/2025

“Mỗi ngày đều không muốn gặp Chu Dương.”

“Không muốn đi học cùng, không muốn cùng lên lớp, không muốn ngồi sau yên xe đạp của cậu ấy.”

“Thấy cậu ấy nói chuyện với Omega khác, toả thiện ý như mặt trời – tôi cũng chẳng sao.”

“Không muốn tạm thời đánh dấu cậu ấy.”

“Không muốn vĩnh viễn đánh dấu cậu ấy.”

“Chu Dương… là đáng ghét nhất.”

Từng dòng nước mắt nối nhau rơi trên mặt A Diện.

Nói đến đây, cậu đã nghẹn không thành tiếng.

Cậu xách chai rượu định tu cả chai.

Tôi vội giật lấy, kéo A Diện đứng dậy:

“Xin lỗi, bọn tôi về trước.”

A Diện níu tay tôi, quậy quọ không chịu đi.

Cậu đã say.

Tôi đành kéo mạnh cậu ra ngoài, nhét lên taxi.

7

Về tới nhà A Diện, đêm đã khuya.

Trên taxi cậu khóc suốt, nước mắt rơi như mưa, khóc đến nỗi tim tôi mềm nhũn.

… Nếu cậu không vừa khóc vừa gào “Chu Dương đồ ngốc” thì còn tốt hơn.

Tôi cõng A Diện vào nhà, đặt cậu xuống sofa.

Cậu vẫn nức nở, hai tay quấn cổ tôi không cho đi:

“Chu Dương, cậu chỉ thích Omega đúng không…?”

“…”

Tôi bất lực thở dài.

Hoá ra bấy lâu tôi nói chuyện với cậu đều uổng phí.

Tôi nói cần thời gian suy nghĩ cho rõ – A Diện tự động hiểu thành “Chu Dương không thích tôi”.

Tôi nói tôi thích A Diện trong tưởng tượng – khi phân hoá thành Omega – A Diện lại tự hiểu là “Chu Dương chỉ thích Omega”.

Bảo sao môn logic của A Diện thi lại cũng trượt.

Đẹp thế này mà đầu óc lại thẳng một đường.

Tôi không nói gì thêm, lau nước mắt cho cậu, gỡ tay ra, vào phòng ngủ trải giường.

Trải xong, định bế A Diện vào thì chẳng thấy đâu.

Khe cửa phòng tắm hắt ra ánh đèn.

Tôi gõ cửa:

“A Diện, cậu ở trong đó à?”

Không ai đáp.

Trong đó chẳng có động tĩnh, cũng không nghe tiếng nước.

“A Diện?”

Tôi gõ thêm lần nữa.

Vẫn tĩnh lặng như tờ.

Bất chợt, một tiếng nức nghẹn vì đau từ trong vang ra.

— A Diện chẳng lẽ muốn làm điều dại dột?!

Ý nghĩ ấy nổ tung trong đầu tôi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Tôi hoảng hốt, vừa gọi tên cậu vừa đạp cửa.

Hai ba cú, cửa “rầm” một tiếng bật tung.

Cảnh tượng trước mắt suýt khiến tôi ngất xỉu—

A Diện cúi đầu, một tay vén tóc, một tay cầm kéo.

Mũi kéo đang chọc thẳng vào vị trí tuyến thể sau gáy.

Vệt máu đỏ thẫm từ gáy chảy xuống, nhỏ thẳng vào bồn rửa.

Cậu muốn moi tuyến thể của mình ra.

“A Diện—!”

Tôi lao tới giật kéo:

“Cậu điên rồi à?!”

“Chu Dương thả tôi ra!”

A Diện giằng co với tôi giành cây kéo, lại sợ lưỡi kéo làm tôi xước, chẳng dám dùng sức.

Trong lúc giằng, cây kéo “keng” một tiếng rơi vào bồn.

Tôi gắng hết sức ôm chặt A Diện.

Thở dốc, toàn thân run rẩy.

“A Diện… cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

“Cậu muốn doạ chết tôi à?”

Giọng tôi hơi gắt, A Diện lại bật khóc:

“Dù sao… cái tuyến thể này cũng chẳng có ích gì, bỏ đi còn hơn…”

“Mọc lại một cái… mọc thành Omega, cậu sẽ thích tôi chứ.”

“… Cái gì?”

Tôi không tin nổi tai mình.

Trên đời không biết có bao nhiêu người ước được phân hoá thành Enigma quý hiếm, vậy mà A Diện lại nói tuyến thể của mình “chẳng có ích gì”.

Chỉ vì tôi “không thích” cậu.

A Diện rũ hàng mi ướt đẫm, cố chấp nói:

“Chu Dương, tôi cũng muốn phân hoá thành Omega, như thế mới có thể đường đường chính chính ở bên cậu.”

“Nhưng… tôi lại thành Enigma – kiểu cậu không thích. Cậu đã không thích tôi nữa rồi, giữ tuyến thể có ích gì…”

Tôi nghe mà xót xa, cắt ngang tiếng khóc của cậu:

“Sao cậu biết là tôi không thích cậu?”

“Cậu… cậu không cho tôi cắn mà.”

A Diện càng nói càng tủi, nước mắt lăn không ngừng:

“Với lại, chúng ta lên đại học rồi… còn chưa hôn nữa…”

“Cả việc cậu không gọi tôi là vợ nữa, chắc chắn là không thích tôi rồi…”

Lời cậu bỗng khựng lại.

Tôi dùng một nụ hôn chặn ngang môi cậu.

Môi chạm môi chốc lát, tôi liền buông ra, dịu giọng dỗ dành:

“Đừng khóc nữa, vợ ơi.”

Nhân lúc cậu còn ngẩn ra, tôi ghé sát sau gáy kiểm tra vết thương ban nãy.

A Diện kịp hoàn hồn đã đẩy tôi áp vào tường.

Cậu sao chịu dễ dàng buông tha cho tôi.

Rõ ràng trên mặt còn vương lệ, nhưng thông tin tố mạnh mẽ của Enigma đã lan tràn.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận