Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

3:24 chiều – 11/09/2025

Cậu giơ tay ra hiệu im lặng.

Đôi mắt cụp xuống, ngón tay thon dài trắng muốt trượt vào lưng quần tôi.

“Không thích thì cứ đẩy tôi ra.”

Nhận ra cậu định làm gì, tôi giật nảy người:

“A Diện, đừng… ưm…”

Một luồng điện chạy dọc sống lưng, tê dại tới tận óc.

Chuyện này tôi không phải chưa từng tưởng tượng A Diện sẽ làm.

Nhiều lần đến mức chẳng đếm nổi.

Nhưng… sao giờ lại là A Diện ép tôi vào gương trang điểm?

Hoàn toàn khác kịch bản tôi mơ mộng!

Lý trí nhắc tôi nên đẩy cậu ra.

Nhưng nhìn khuôn mặt đẹp như thiên sứ trong gương, đôi mắt sáng trong như nước.

Tôi chẳng còn chút ý chí phản kháng.

“Còn không chạy sao?”

A Diện ghé tai thì thầm.

Mặt tôi đỏ bừng, chỉ biết chống tay lên gương che đi.

Cậu bật cười:

“Đồ ngốc Chu Dương.”

Rồi như chú mèo con, khẽ liếm tuyến thể sau gáy tôi.

Lần nữa cắn xuống.

Mùi hoa dành dành tràn ngập, ngọt ngào nhưng nhói buốt như dao cắt.

Khoái cảm và đau đớn cùng lúc xộc thẳng vào thần kinh.

May mà lần này, tôi không ngất.

5

Từ sau chuyện trong phòng hoá trang, A Diện càng thích lặp đi lặp lại.

Mỗi khi dấu tạm thời trên gáy tôi phai đi.

Hoặc mỗi khi cậu lại nổi cơn ghen.

Đặc biệt là đối tượng khiến cậu ghen lại là Omega.

A Diện sẽ lôi tôi đến chỗ kín, dựa vào sắc đẹp mà hoành hành, cưỡng ép giúp tôi “giải quyết”.

Trong thâm tâm, tôi hiểu rõ – từ khi phân hoá, A Diện vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

Cậu mới dùng cách này để xác nhận tôi vẫn thuộc về cậu.

Nhưng… tôi cũng có nỗi khúc mắc.

Tôi hơi cổ hủ, không muốn chưa tỏ tình mà đã kéo nhau vào mối quan hệ nhập nhằng thế này.

Mà nói đến tỏ tình…

Tôi thật sự chấp nhận một Enigma, chứ không phải Omega, làm bạn đời sao?

Nếu cuối cùng tôi vẫn không chấp nhận nổi, thì A Diện sẽ thế nào?

Trong đầu tôi đấu tranh dữ dội.

Rốt cuộc, khi A Diện lại định giở trò cũ, tôi ngăn lại:

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

“A Diện, chúng ta… đừng tiếp tục nữa.”

Cậu ngơ ngác:

“Tại sao? Chẳng phải cậu rất thích sao?”

“Thích thì thích…” – vừa nghĩ tới cảnh đó, cổ họng tôi khô khốc, phải ho khan hai tiếng.

“Nhưng có thể làm hay không là chuyện khác. Nói chung thế này không đúng, đừng tạm thời đánh dấu tôi nữa.”

“Có gì không đúng? Giờ người cậu đầy mùi tôi, thơm lắm mà.”

A Diện ôm cổ tôi, quấn quít làm nũng.

“Như vậy sẽ chẳng Omega nào dám lại gần cậu nữa.”

“Nhưng tôi đau lắm đấy, tiểu thư à.” – tôi bất đắc dĩ nói.

“Xin lỗi mà, lần sau tôi sẽ nhẹ thôi.”

A Diện còn bóp nhẹ tuyến thể tôi.

Tôi lập tức lùi lại, cuống quýt:

“… Đừng có lần sau nữa! Chúng ta chưa phải bạn đời, không nên cứ liên tục đánh dấu như vậy!”

Lời vừa thốt ra, tôi biết mình lại lỡ miệng.

Quả nhiên, khóe mắt A Diện đỏ ửng, nước mắt rưng rưng:

“Chu Dương, vậy là cậu muốn… dứt khoát với tôi sao?”

“Cậu muốn đi theo đuổi Omega khác, trên người không còn mùi tôi, thì mới thoải mái sao?”

“Không, không phải thế!”

Tôi hoảng loạn, chẳng mang khăn giấy, đành dùng ống tay áo lau lệ cho cậu.

“Tôi thật sự chưa từng thích Omega nào khác, cũng chưa từng nghĩ sẽ rời xa cậu.”

“Nếu tôi nói dối, thì mong suốt đời chơi bóng bị cướp mất bóng rổ, mãi mãi không cưới được vợ!”

A Diện hình như muốn bật cười, nhưng lại cố nín, mím môi hờn dỗi:

“Chu Dương, cậu đáng ghét quá.”

“Ừ, ừ, tôi đáng ghét.”

Tôi giúp cậu lau khô nước mắt, thuận theo lời mà nói.

“Tôi chỉ cần một khoảng thời gian bình tĩnh, muốn suy nghĩ thật kỹ về quan hệ của chúng ta.”

“Trong thời gian này, đừng đánh dấu tôi nữa.”

Thực ra, trong phòng bệnh tôi đã từng nói điều này.

Chỉ tiếc A Diện quá vội, chưa đầy một tuần đã không nhịn nổi.

Lần này tôi muốn thử lại.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi, A Diện cuối cùng cũng gật đầu.

Cậu không phải người không hiểu lý lẽ.

Dù buồn bã, cậu vẫn nhẫn nhịn, không làm thêm gì.

Cứ vậy, hương hoa dành dành trên người tôi dần phai nhạt.

Tôi âm thầm quyết tâm: nếu qua hai tuần này, tôi vẫn không đổi ý, vẫn muốn ở bên A Diện.

Thì tôi sẽ tỏ tình.

Và cả đời chịu trách nhiệm với cậu.

Cậu muốn đối xử với tôi thế nào, tôi cũng không hề phản đối.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận