Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 2

9:40 sáng – 22/09/2025

“Không không không.” Tôi lắc đầu nguầy nguậy, “Không phải trai bao, là nam Bồ Tát, là nam Bồ Tát tốt nhất thế gian này.”

Anh sững người, há miệng, như kiểu máy tính bị treo, cuối cùng trông như một cậu trai ngoan đành buông xuôi kháng cự.

“Vậy còn đói không?”

“Đói.” Tôi chớp mắt nhìn anh, “Còn muốn ăn nữa.”

Yết hầu anh khẽ trượt, liếc ra ngoài cửa sổ: “Nhưng không về ngay là ký túc xá các cậu đóng cửa đó.”

Hả? Miếng thịt tới miệng lại sắp bay mất sao?

Tôi đỏ mắt: “Nhưng tôi đói lắm, kiểu đói đến mức sẽ chết đó, tôi xin cậu mà.”

Anh khổ sở như bị bẻ xoắn thành bánh rán, cuối cùng vò đầu: “Thua rồi, gặp phải một bà tổ.”

Anh ngồi xổm xuống.

“Lên đi, theo tôi về. Mưa to, tôi cõng cậu.”

Tôi nhanh nhẹn trèo lên, ôm chặt lấy anh như con gấu túi.

Lưng anh bỗng cứng đờ.

Bình luận nhảy điên cuồng.

【Haha cười chết mất, cảm nhận được áp lực từ 34D rồi chứ gì?】

【Bé con, đi theo anh ấy đi, đối diện trường anh ấy mua một căn hộ đó.】

【Căn hộ cao cấp 360° toàn cảnh, do thì… siêu đã!】

2

Bình luận đúng là toàn người tốt, không lừa tôi chút nào.

Nhà của Tần Dã đúng thật là căn hộ cao cấp 360° toàn cảnh, tầm nhìn siêu thoáng, xung quanh không có toà nào chắn, khỏi cần kéo rèm, dưới ánh sáng tự nhiên có thể ăn thỏa thích, rắn rắn thích nhất là thế.

Bụng trống rỗng, tôi sốt ruột túm lấy anh ấy định cắn luôn.

Anh lại nhét cho tôi một túi bánh mì với ly sữa nóng: “Ăn đi, xem có đỡ hơn không.”

?

Ý là gì đây?

Mấy chị gái trên bình luận bảo rồi, chẳng mấy ai cưỡng lại được vũ khí 34D của bọn tôi đâu, thậm chí không cần ôm hôn gì hết, ngoắc tay một cái cũng đủ ăn no rồi.

Thế mà tôi ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, sao Tần Dã vẫn không chịu cho tôi ăn no?

Hu hu, bình luận lừa tôi, anh ấy vốn dĩ chẳng thích tôi gì cả.

Hu hu, tôi không muốn trở thành con rắn đầu tiên bị chết đói trong lịch sử.

“Sao lại khóc nữa rồi? Không thích ăn bánh với sữa hả?” Anh ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, cậu muốn ăn gì, tôi đi mua cho.”

Tôi chớp chớp mắt nhìn anh.

Anh thở dài bất lực: “Vẫn là muốn ăn tôi à?”

Tôi gật đầu.

Anh nhắm mắt lại, như thể bị hút cạn toàn bộ sức lực.

“Nhưng mà… cậu đã có bạn trai rồi.

“Tôi không phải đang gây chuyện, tôi chỉ nói đúng bản chất. Hắn ta khốn nạn là chuyện của hắn, nhưng cậu không thể lấy cách này để trả thù.”

Tôi cuống lên xua tay: “Hắn không phải bạn trai tôi, bọn tôi chỉ là lớn lên cùng nhau trong một khu.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

“Từ nhỏ, hắn đã không cho tôi chơi với mấy bạn trai khác, tôi chỉ quen mỗi mình hắn. Nên khi kỳ phát tình tới, tôi chỉ biết tìm hắn…

“Hắn rõ ràng đã đồng ý sẽ giúp tôi, mà tối nay lại mắng tôi, nói hắn không phải bạn trai tôi, không có nghĩa vụ gì phải giúp, còn bảo tôi là đồ không biết liêm sỉ. Hu hu, tôi đâu phải không biết tự trọng, tôi chỉ đói lắm thôi…”

Chết rồi! Tôi vội bịt miệng lại.

Sao lại lỡ miệng nói ra “kỳ phát tình” chứ.

Quả nhiên, sắc mặt Tần Dã sụp đổ, lần thứ hai đứng hình.

Bình luận thì cười muốn điên luôn:

【Trai ngầu: trời sập rồi!】

【Cầu cứu: crush có vẻ hơi đần, phải làm sao đây?】

【Có khi nào bị doạ chạy mất luôn không trời?】

【Thôi đi, nghe thấy “thằng choá” không phải bạn trai của bé con là hắn sướng muốn hú lên rồi. Coi đi, mười giây nữa là tự vuốt ve bản thân xong ngay, hắn mê lắm.】

Hả? Tôi không tin đâu.

Có lần tôi nói “kỳ phát tình” trước mặt Phí Dã, hắn đen mặt mắng tôi một trận dài, bảo tôi vô liêm sỉ, vô giáo dục.

Tần Dã cũng sẽ mắng tôi sao?

Một bàn tay lớn đặt lên đầu tôi, vỗ vỗ.

“Thôi thôi, đều tại tên khốn đó hết.”

“Tối nay may là tôi, chứ nếu là người khác thì cậu…”

Anh liếc nhìn quần áo tôi.

Tuy có áo mưa che bên ngoài, nhưng hơi ẩm vẫn ngấm vào, váy mỏng bám sát cơ thể, đôi gò bồng đầy đặn rõ mồn một.

Anh vô thức dời mắt đi.

Bỗng nhiên, anh như sực nhớ ra gì đó, quay đầu lại.

“Nếu tối nay là gã đàn ông khác bảo muốn cho cậu ăn no, cậu cũng đi theo à?”

Tôi chớp mắt, gật đầu như lẽ đương nhiên: “Ừ, đều là nam Bồ Tát mà.”

“Cậu cậu cậu!”

Tần Dã tức đến ngồi phịch xuống ghế sofa, kéo tôi ngồi hẳn lên đùi mình, đầu ngón trỏ ấn lên môi tôi, nghiến răng nói: “Ăn tôi rồi thì không được ăn người khác nữa, nghe rõ chưa?”

Hai mắt tôi sáng bừng: “Rõ rồi!”

Tôi sốt ruột định cắn anh ấy luôn.

Anh nghiêng đầu tránh, bật cười: “Hôn hít không phải như vậy đâu, để tôi dạy cho.”

Mềm mại, cuốn lấy, dữ dội…

Anh đỡ gáy tôi, càn quét không chút nương tay.

Ừm, có hơi thiếu dưỡng khí, nhưng bụng tôi ấm áp, cơ thể cũng dễ chịu hẳn.

Hê hê, tôi cũng có bảo bối thơm ngon của nhân gian rồi.

Tôi không phải là con rắn đầu tiên chết đói nữa rồi!

3

Tôi bị hôn đến ngủ quên lúc nào không hay.

Trong mơ, tôi biến lại thành hình rắn, từng nhịp từng nhịp uốn éo, cọ hết cả người Tần Dã.

Đang mơ ngon lành thì cửa phòng ngủ bỗng bị đẩy mạnh ra.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận