Trong ngày mưa lớn, thanh mai trúc mã bỏ mặc tôi, lại đưa “nữ thần thanh thuần” về ký túc xá.
Nhưng tôi đang trong thời kỳ phát nhiệt, nếu không được cho ăn no thì sẽ biến lại thành “rắn mũi heo”.
Đang khó chịu như cái ấm nước sôi, trước mắt tôi bỗng xuất hiện dòng bình luận:
【Dừng dừng dừng, một thằng choá rẻ rách cũng đáng để cưng khóc sao.】
【Ngoan nào, nhìn thử cái anh chàng ngầu ngầu phía sau đi, miệng có hơi độc một chút, nhưng chắc chắn có thể cho cưng ăn no.】
Thật sự có thể cho tôi ăn no sao?
Tôi quay đầu, nhìn thấy anh chàng ngầu ngầu phía sau, gương mặt tức giận đến méo xệch.
“Bạn học, tôi không phải kiểu người thích gây sự.
“Nhưng tôi cực kỳ ghét mấy thằng đàn ông rác rưởi phụ lòng thật tâm, hắn ta loại người này, không được.”
Tôi liếm môi, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi:
“Vậy… cậu được không?”
1
Trước mắt, những dòng chữ lòe loẹt làm tôi quên cả khóc luôn.
【Dừng dừng dừng, một thằng choá rẻ rách cũng đáng để cưng khóc sao.】
【Bảo ngốc à, ai bảo đói bụng thì chỉ được tìm thanh mai trúc mã chứ, mở rộng tầm mắt ra nào.】
【Ngoan nào, nhìn thử anh trai phía sau đi, tuy cái miệng hơi lắm lời, nhưng mặt đẹp, dáng chuẩn, còn có sức nữa đó.】
Đẹp trai, thể lực tốt, còn có sức.
Ba tiêu chuẩn này đánh trúng tim đen của đám “rắn mũi heo” như chúng tôi.
Hu hu hu, càng nghe càng đói.
Thấy tôi khóc, gương mặt đẹp trai kia tức đến méo xệch.
“Bạn học, tôi không phải kiểu người thích gây sự.
“Nhưng cậu ta lại vì một cô gái khác mà bỏ bạn gái lại giữa trời mưa lớn, chứng tỏ trong lòng cậu ta vốn chẳng có cậu.
“Tôi không cố ý gây sự, chỉ là ghét cay ghét đắng loại đàn ông phụ lòng người khác thôi.
“Bạn học, tôi thật sự không muốn gây chuyện, nhưng tên đó thật sự không xứng.”
Anh nói lải nhải cái gì ấy, tôi chẳng muốn nghe.
Chỉ ngửi thấy mùi thơm trên người anh ấy.
Thơm hơn mùi của Phí Dã ít nhất gấp trăm lần.
Muốn ăn.
Nhưng lại sợ bị mắng.
Lúc nãy tôi còn cầu xin Phí Dã đừng bỏ rơi tôi tối nay, không thì ít nhất cũng cho tôi một cái hôn rồi hãy đi.
Kết quả bị mắng là đồ không biết xấu hổ.
Cô “nữ thần thanh thuần” bên cạnh hắn còn dạy tôi làm con gái phải có lòng tự trọng, tư tưởng trong sạch, nói tôi thế này là rẻ tiền, sẽ chẳng có nam sinh nào thích.
Hu hu, rắn rắn chỉ là đói bụng thôi mà, muốn ăn một bữa no có gì sai?
Hu hu, lẽ nào đàn ông loài người không thích 34D sao?
Hu hu, chẳng lẽ cuộc đời tôi sẽ kết thúc ở tuổi mười tám sao?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenHu hu, tôi chắc chắn sẽ là con rắn đầu tiên trong tộc chết đói, chết rồi cũng sẽ bị chê cười suốt năm trăm năm.
“Ê ê, cậu đừng khóc nữa.” Anh lúng túng, “Tôi đưa cậu về, được chưa?”
“Đây, thẻ sinh viên của tôi, năm nhất khoa Kinh tế – Quản trị, tôi tên là Tần Dã.”
Anh trùm áo mưa lên đầu tôi, hormone nam tính tỏa ra lập tức bao trùm lấy tôi, khiến tôi nóng bừng cả người, mắt mơ màng.
Anh giật mình: “Chết rồi, cậu phát sốt à? Mẹ nó, đã vậy rồi mà tên khốn kia còn dám để cậu lại một mình. Đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Anh đưa tay đỡ khuỷu tay tôi.
Chỉ là chạm qua lớp vải thôi, mà cái bụng đói meo của tôi lại cảm nhận được một chút hương vị ngọt ngào.
Hu hu, thơm quá, đói quá, tôi chịu hết nổi rồi.
Dù bị mắng cũng phải ăn một miếng đã.
Tôi nhào tới ôm chặt lấy anh, cọ cọ điên cuồng.
“Á—cậu làm gì đấy!!”
Anh hoảng hốt đẩy tôi ra, nhưng không đẩy nổi.
Thấy có người đi ngang qua, anh ôm lấy tôi, kéo vào một phòng học đã tắt đèn, phải tốn không biết bao nhiêu sức mới có thể ép tôi – người đang cọ đến mụ mẫm – vào sát tường.
“Đứng nghiêm, đứng yên. Dự Miểu, cậu định làm gì?”
Tôi còn chẳng kịp nghĩ sao anh biết tên tôi, chỉ vặn vẹo hai chân đầy khó chịu: “Cậu.”
“……”
Anh đỏ tai, quay mặt đi chỗ khác: “Cậu nóng sốt rồi, đi bệnh viện thôi.”
Tôi ôm chặt lấy cánh tay anh, đáng thương nói:
“Không đi bệnh viện, đi với cậu.
“Tôi đói lắm rồi, cho tôi ăn một miếng đi, tôi xin cậu đấy.”
Con ngươi anh rung động dữ dội.
Bình luận nhảy loạn lên.
【Bảo ngốc, còn nói nhiều làm gì, nhào tới luôn đi.】
【Bé con sợ bị mắng à? Cậu ấy làm gì nỡ mắng chứ!】
【Hồi huấn luyện quân sự, cậu chỉ cần liếc một cái là anh ta vui tới mất ngủ cả đêm.】
【Tin chị đi, lao vào đi, anh ta sẽ sướng lắm đấy, vì hồi quân sự anh ta đã thích em rồi.】
Hả? Anh ấy thích tôi?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Lông mày sắc lẹm, trong mắt mang chút tà khí nghịch ngợm, nhìn là biết không dễ chọc.
Anh ấy sẽ thích tôi sao? Tôi cắn môi.
Không nghĩ nữa, dù sao cũng không thể trở thành con rắn đầu tiên chết đói!
Tôi cắn răng, nhào tới.
Ôi cái hôn này ngọt ngào ngon lành, thân thể tôi cũng dễ chịu quá trời.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi bị đẩy mạnh ra.
Tai Tần Dã đỏ đến mức muốn nhỏ máu, tức đến phát nổ: “Mẹ nó, thật sự coi ông đây là trai bao à?”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.