Cửa xe đóng sầm, tài xế đạp ga, xe lao vun vút.
Tôi choáng váng ngồi bật dậy, giận dữ trút vào hắn:
“Anh định đưa tôi đi đâu? Tôi có nói muốn đi với anh sao?”
Triệu Hựu An còn bốc hỏa hơn tôi, hắn bóp chặt cằm tôi, nghiến răng:
“Tiêu Dịch Huyền, cậu to gan thật rồi! Lại dám mò đến cái chỗ bẩn thỉu này, còn để đám đàn ông kia chạm vào người cậu! Cậu đã hứa với tôi cái gì hả?”
Tôi vừa muốn phản bác: “Liên quan quái gì đến anh—”
Thì hắn bất ngờ ghé sát, ngửi dọc bên cổ tôi.
Chóp mũi lướt qua da, khiến tôi rùng mình, vội co vai lại vì nhột.
“Anh là chó à?”
Tôi tức tối đẩy mạnh hắn ra.
Trong mắt Triệu Hựu An bùng lên hai ngọn lửa tối tăm, hắn gằn giọng:
“Thối quá…”
“Hả?”
Không đáp, hắn lôi từ hộc xe ra một chai xịt phòng, dí thẳng vào tôi xịt ầm ầm.
Mùi chanh nồng nặc phủ kín, tôi hắt xì liên tục, vừa chửi vừa khịt khịt:
“Đ**… hắt xì! Anh bị bệnh à… hắt xì! Cút ra xa cho tôi!”
Triệu Hựu An thản nhiên hạ cửa kính, dặn tài xế:
“Tăng tốc gió.”
Tài xế lập tức làm theo, luồng gió mạnh cuốn sạch mùi xịt phòng.
Tôi mũi tèm lem, vừa lau vừa tức.
Mà hắn vẫn tỉnh bơ buông lời chói tai:
“Về nhà vứt hết quần áo đi, tắm rửa sạch sẽ. Nếu lần sau tôi còn ngửi thấy mùi đàn ông khác trên người cậu, tôi lột da cậu!”
Tôi chưa bao giờ nhục nhã đến thế, hắn lấy quyền gì mà nói kiểu đó?
Cơn giận vượt ngưỡng chịu đựng, tôi túm cổ áo hắn, run rẩy gằn từng chữ:
“Triệu Hựu An, ai cho anh cái gan nói chuyện với tôi thế hả?”
Tôi tưởng hắn sẽ sợ, ai ngờ hắn chỉ nắm lấy tay tôi, bất đắc dĩ lại còn như mang chút nuông chiều:
“Dùng cách này để chọc tôi giận… không thể không nói, lần này cậu thành công rồi! Nhưng tôi cảnh cáo, đừng có lần sau. Cậu mà còn dám bước chân vào Vạn Hồ hội sở, tôi—”
Tôi chẳng buồn nghe nốt, vung nắm đấm thẳng vào mặt hắn.
Bốp!
Hắn bất ngờ, mặt bị đánh lệch hẳn sang một bên.
Sững sờ, hắn đưa tay xoa má, rồi chậm rãi quay đầu nhìn tôi.
Tôi gào lên:
“Đồ súc sinh! Không đến lượt anh quản tôi!”
Quay sang tài xế, tôi hét:
“Dừng xe!”
Xe vẫn chạy, tôi giật chốt cửa, nhưng bị khóa.
Tôi quay phắt lại quát tiếp:
“Dừng xe! Tôi muốn xuống!”
Triệu Hựu An mặt trầm xuống, ánh mắt u ám lóe sáng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenHắn ấn nút nâng vách ngăn, tách biệt hoàn toàn với khoang lái.
“Anh định làm gì—”
Lời chưa dứt, tôi đã bị hắn đè xuống ghế.
05
Tôi thề, trước kia tôi là alpha đỉnh của đỉnh, đánh đâu thắng đó, một đám omega theo sau tặng quà tặng tình thư.
Vậy mà giờ, tôi lại bị một alpha khác ghì chặt dưới thân, môi lưỡi hắn hung hăng cắn mút, gần như nuốt hết cả hơi thở của tôi.
Triệu Hựu An mạnh bạo tách môi tôi, xông thẳng vào, tung hoành không chút lưu tình.
Tôi rên ứ, vặn vẹo né tránh, nhưng gáy bị hắn ép xuống, lồng ngực tôi bị hắn đè chặt, cả người sắp nghẹt thở.
Đáng sợ nhất là cơ thể tôi dường như có trí nhớ riêng.
Tay tôi vô thức bám lấy vai hắn, chân cũng tự động kẹp chặt eo hắn.
Khốn kiếp! Đây là phản xạ gì thế?
Vừa rồi tôi còn hùng hổ đánh hắn, giờ chỉ một nụ hôn đã khiến tôi tan tác?
Trong lòng tôi gào rống: Tiêu Dịch Huyền, tôn nghiêm của mày đâu? Mày còn là alpha không?
Tôi ra sức cự tuyệt, nhưng chẳng khống chế nổi thân thể.
Đành cay đắng thừa nhận, tôi đúng là kẻ ở dưới…
Đệch! Cả đời hào hùng của tôi coi như tiêu tan!
Tôi nuôi đâu phải hoàng yến, mà là mãnh thú!
Hắn hôn dọc đến vành tai, ngậm lấy khuyên tai tôi cắn nhẹ.
Tôi run bắn.
Đầu lưỡi ẩm ướt lách vào lỗ tai, khiến tôi phát điên.
Gắng gượng giữ chút lý trí cuối cùng, tôi đẩy mạnh hắn ra:
“Đừng có đụng vào tôi!”
Tôi muốn quát ra thật khí thế, nhưng giọng lại khàn khàn, nghe như làm nũng.
Aaaa! Nhục chết đi được!
Triệu Hựu An liếm môi, mắt đỏ rực, thở hổn hển:
“Nếu không phải trên người cậu còn vương mùi đàn ông khác, tôi đã muốn ngay tại đây rồi!”
Trong xe tràn ngập mùi gỗ tùng lạnh lẽo quyện với mùi bách hương, chính là pheromone của tôi và hắn.
Pheromone alpha lẽ ra phải bài xích nhau, nhưng của tôi với hắn lại quấn quýt hòa vào nhau, thành hương vị quyến luyến.
Rõ ràng hắn bỏ bùa tôi! Không thì sao tôi lại say mê một alpha như hắn?
Tôi cứng miệng:
“Bớt mơ mộng đi! Tôi chia tay anh rồi! Sau này đường ai nấy đi, đừng có bám lấy tôi!”
Dù trước kia tôi có si mê hắn đến đâu, thì giờ tôi đã tỉnh, tuyệt đối không quay đầu!
Nhưng hắn lại làm như chẳng hiểu lời tôi.
“Cậu còn làm loạn chưa đủ sao? Tôi đã hạ mình rồi, chẳng qua cậu giận tôi giấu chuyện đi đón Lâm Nhạc Hy thôi. Nó là em họ cậu, cũng là bạn học của tôi, tôi chỉ làm tròn bổn phận chủ nhà. Hơn nữa, cậu cũng—”
Hắn đột ngột ngừng, như nhận ra lỡ lời.
Hạ mình? Đùa tôi chắc? Bị hắn làm cho mất mặt thế này còn gọi là hạ mình?
Tôi tức đến nghẹn máu:
“Tôi không nhớ mình từng thế nào với anh, nhưng giờ tôi nói thẳng, tôi không chơi nữa! Anh muốn thế nào thì tùy, đừng quấy rầy tôi!”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.