Lại phải gọi tài xế, phiền phức chết.
Đang tự trách mình, Trương Tiểu Ngư chống cằm, ngọt ngào nói: “Có phải cái xe Maybach màu đen không?”
Tôi sững người: “Tôi không biết xe gì, chỉ nhớ là màu đen.”
Chẳng lẽ Tư Phàn đi taxi cũng gọi Maybach? Đúng là giàu có!
“Ồ~~ nếu thế thì xe đó vẫn còn ngoài cửa nhà mình đấy.”
Tôi chạy ra nhìn, quả thật đúng.
Tôi gõ cửa kính, cửa kính chậm rãi hạ xuống.
Tư Phàn im lặng.
Da đầu tôi tê rần: “Ờ… cái vali của tôi vẫn ở trên xe.”
14
“Tôi giới thiệu, đây là bạn cùng lớp của tôi, Tư Phàn, cậu ấy đến nhà chơi vài hôm.”
Ba mẹ tôi liếc nhau rồi niềm nở mời Tư Phàn ăn cơm.
Chỉ có Trương Tiểu Ngư cười mỉm, ánh mắt lấp lánh dò xét qua lại giữa tôi và cậu ta.
“Tự lo ăn đi, nhìn gì mà nhìn.”
Tôi chẳng hiểu sao lại thấy chột dạ.
Cơm xong, tôi lập tức kéo Tư Phàn vào phòng mình.
Trương Tiểu Ngư tinh ranh lắm, lỡ mà đoán ra gì thì tôi có nhảy xuống sông cũng rửa không sạch.
“Cậu tắm trước hay tôi trước?”
Tư Phàn ghé lại gần hỏi.
Tôi chẳng thèm ngẩng: “Sao cũng được, cậu trước đi.”
Chưa bao lâu, cửa phòng tắm mở ra, Tư Phàn thò đầu: “Có muốn tắm chung không?”
“Không cần, cậu cứ tắm trước.”
“Thật không? Hai người tắm cùng tiết kiệm nước.”
“Không, cậu cứ đi.”
Giọng cậu ta hơi thất vọng: “Ừ.”
Kỳ nghỉ, bạn bè quê nhà rủ tôi họp lớp.
Người đứng ra tổ chức là Phương Hạo Nghiêm, anh em thân nhất hồi cấp ba, nên tôi đồng ý.
“Trương Xuyên! Trương Xuyên!”
Tư Phàn tắm xong còn ồn ào gì nữa?
Tôi hỏi: “Sao thế?”
“Tôi quên lấy quần lót, cậu đưa giùm.”
Tôi bực: “Tự ra mà lấy!”
Phòng tôi có nhà tắm riêng, chẳng sợ ai nhìn thấy.
Nhưng…
Cậu ta…
Sao lại…
Trần như nhộng đi ra!!!
Không buồn quấn khăn luôn!!
Tôi không kịp chuẩn bị, nhìn thấy hết!!
Trời ơi, sao lại… to thế!!
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenTôi đỏ mặt, gào: “Cậu… cậu… sao chẳng mặc gì!!”
Cậu ta nhìn tôi cười khẽ: “Cũng đâu phải chưa thấy, còn tắm chung rồi cơ mà.”
Hừ, tắm chung thì tắm chung, nhưng bất ngờ thế này thì ai chẳng giật mình.
Cậu ta sải chân dài, lấy quần lót mặc vào, rồi trực tiếp chui lên giường, quay lưng ngủ.
Tôi tắm xong, thấy cậu ta đã ngủ say.
Tôi ra phòng khách sấy tóc, quay lại thì thấy cậu ta đã từ phía trong lăn ra ngoài.
Ngủ cũng chẳng yên.
Tôi trèo qua người cậu ta, chui vào chăn, ấm áp dễ chịu.
Đến khi nhận ra cái ấm ấy chính là hơi ấm từ cơ thể Tư Phàn, mặt tôi nóng ran như muốn nổ tung.
Bùm ——
Não tôi ong ong.
Tôi kéo chăn che nửa mặt, mất sạch buồn ngủ.
Khẽ gọi: “Tư Phàn… Tư Phàn, cậu ngủ chưa?”
Còn chưa kịp kể chuyện họp lớp.
“Tư Phàn.”
Không có động tĩnh, ngủ say như chết.
Sao không nhân cơ hội này, để cậu ta ôm tôi vào lòng.
Hơi thở nóng rực phả bên tai, mặt tôi nóng đến có thể rán trứng.
Tôi khẽ giãy, phát hiện không thoát được, cậu ta ôm chặt lắm.
Tôi thử thì thầm lần nữa: “Tư Phàn, cậu ngủ thật rồi à?”
Vẫn chẳng có phản ứng.
Tôi trời sinh đã lạnh, ngay cả mùa hè cơ thể cũng thấp nhiệt hơn người thường.
Trong vòng tay cậu ta thật ấm, cơn buồn ngủ ập đến, tôi chìm vào giấc mơ lúc nào chẳng hay.
15
Buổi họp lớp được đặt ở một quán cách nhà tôi hai con phố.
Tư Phàn vẫn như mọi khi là tâm điểm, được mọi người vây quanh như sao vây trăng.
“Lần này Tư Phàn cũng tới à.”
“Hiếm thật, lâu rồi chúng ta chưa gặp, phải trò chuyện cho thoải mái nhé.”
“Tôi thấy cậu với Trương Xuyên cùng đến, nghe nói hai người còn học chung một trường đại học, bây giờ quan hệ thế nào rồi?”
“Hahaha, hai cậu hồi cấp ba chính là đối thủ, cái gì cũng tranh giành.”
“Một người luôn đứng nhất, một người luôn đứng nhì, lại học cùng một trường, đúng là duyên phận.”
Tôi và Phương Hạo Nghiêm ngồi một bên vừa ăn lạc vừa tán chuyện.
Nào là chuyện học, chuyện đời sống, chuyện tình cảm, chuyện tám nhảm.
“Trước đây không phải cậu nói đang theo đuổi một người sao, giờ theo được chưa?” Phương Hạo Nghiêm hỏi.
Hồi cậu ta đến trường tìm tôi chơi, tôi từng nói mình đang thầm mến ai đó, định theo đuổi, nhưng không nói là ai.
Cậu ấy còn chưa biết, mối tình của tôi sớm đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
Tôi chẳng có mặt mũi nào nói ra, vì người tôi thích lại thích Tư Phàn.
Tôi trừng mắt lườm cậu ta một cái, như thể Tư Phàn cảm nhận được, cậu ta quay sang cười dịu dàng với tôi.
Cười cái gì mà cười, cười cái nỗi gì, thủ phạm là cậu còn dám cười!
Tôi đành ngượng ngùng nói với Phương Hạo Nghiêm: “Chưa… chưa được.”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.