Tôi òa khóc đánh hắn: “Đừng gạt em, làm gì có người cá. Còn nữa, anh chẳng phải vừa nói sẽ tìm ngọc trai cho em sao?”
Lộ Trạch An thấy thi thể cha mẹ tôi, liền im lặng.
Tôi níu tay áo hắn: “Lộ Trạch An, nhất định phải nhớ lời hứa với em.”
“Em chỉ còn có anh thôi.”
Hắn cười ôm tôi: “Ừ, em chỉ có anh thôi.”
Trong bảy ngày đó, Lộ Trạch An là phiên bản tốt nhất mà tôi từng thấy.
Nhưng sau khi quay về, tôi liền mắc chứng rối loạn phân ly.
Biểu hiện là không thể rời xa Lộ Trạch An quá ba ngày.
Vì thế, có khi hắn làm những việc phi pháp, tôi đều bỏ tiền ra lo liệu.
Lúc hắn dính líu với mấy minh tinh, cũng là tôi bỏ tiền chặn miệng đám paparazzi.
Đây không phải lần đầu tôi thu dọn hậu quả cho hắn.
Nhưng, sẽ là lần cuối cùng.
11
Khoai lang nóng ôm chặt lấy tôi: “Đừng khóc, đừng khóc.”
Hình như chứng lo âu chia ly đã đỡ hơn một chút.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cánh tay tôi tê rần.
Mở mắt ra mới phát hiện bên cạnh là người cá, tay tôi tê đến mức chẳng tát nổi hắn.
Tôi quát: “Ai cho anh ôm tôi hả?”
Người cá chớp đôi mắt ngái ngủ, trông có chút ấm ức.
“Đại tiểu thư, hôm qua chính cô khóc, hỏi tôi có thể ôm cô không.”
Tôi im lặng.
Bắt đầu hoài nghi chuyện này có thật hay không.
Trước đây tôi đúng là từng khóc, hỏi Lộ Trạch An có thể ôm tôi không, nhưng chưa bao giờ nói với ai khác như vậy.
Thôi được rồi, tôi nhắm mắt lại.
Không sao, không sao, loài khác nhau, cách biệt sinh sản.
Sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu.
“Tại sao anh chưa đi về giường mình?”
Người cá xoa đầu, nói: “Đợi chút, phía dưới tôi… đứng lên rồi.”
Tôi sững người.
Cứ thế nói thẳng tuột ra sao?
Hắn thật sự ngây thơ, hay chỉ giả vờ?
Tôi mặt đen sì chạy vào nhà tắm rửa mặt.
Hình như lần này mắt tôi không sưng to lắm, chắc tối qua không khóc lâu.
Trước kia, mỗi khi cãi nhau với Lộ Trạch An, anh ta chẳng bao giờ cho tôi ôm.
Ngày hôm sau mắt tôi đều sưng như hai quả lựu đạn.
Người cá lại có thể xoa dịu chứng lo âu chia ly của tôi?
Thôi được, sau này phải đối xử tốt với hắn hơn chút.
Nhưng khi thấy hắn vẫn còn ngồi trên giường tôi không chịu dậy, tôi lại nổi cáu.
“Còn chưa dậy à?”
Hắn để lộ đôi mắt trong sáng: “Kỳ giao phối… sẽ kéo dài rất lâu.”
Đôi mắt ướt át, còn vương đỏ.
Tôi nghẹn họng, mặt đỏ bừng.
“Vậy anh mau giải quyết đi, tôi ra ngoài mua bữa sáng trước.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenTôi đỏ mặt rời khỏi.
Lễ tân nhìn tôi chào: “Anh ấy vẫn chưa dậy sao?”
Tôi gật đầu.
“Thể lực của cô thật tốt, bao cao su đủ dùng chứ? Không đủ có thể tìm tôi lấy thêm.”
Tôi cạn lời, chỉ có thể đáp: “Các người thật chu đáo.”
Lễ tân: “Vì khách hàng mà nghĩ, là trách nhiệm của chúng tôi.”
12
Khi tôi mua bữa sáng về, người cá đã tắm xong.
Trên người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm.
Đôi mắt hơi đỏ, trông đáng thương.
Tôi ném cho hắn hai cái bánh bao: “Bữa cuối đấy. Thật không ngờ cái bánh này bán năm tệ một cái!”
Tôi ăn hai cái.
Nghiến răng cũng mua thêm cho hắn hai cái.
Dù gì làm nghề thủ công cũng chẳng dễ dàng.
Người cá sau đó ngẩn ngơ, từng miếng từng miếng nhỏ nhặt ăn bánh.
Tôi đặt mu bàn tay lên trán hắn, ừ, không sốt nữa.
Giờ thì có thể làm việc được rồi.
Theo kinh nghiệm tiêu tiền như nước của tôi, ở thời đại này muốn kiếm tiền nhanh.
Chỉ cần có gương mặt người cá, sẽ dễ dàng thôi.
Đợi hắn ăn xong, tôi hơi ngại ngùng hỏi: “Kỳ giao phối… khó chịu lắm sao?”
Mắt hắn sáng lên: “Ừ, tôi rất khó chịu.”
Tôi vỗ vai hắn: “Đi, chị đưa anh đi giải tỏa khó chịu.”
Tôi và người cá chuyển hết mấy chuyến xe buýt, cuối cùng đến một quán bar xa hoa bậc nhất thành phố.
Tìm đến ông chủ Triệu, chỗ quen cũ của tôi.
Ông chủ Triệu nhìn người cá bên cạnh tôi, khóe miệng không kìm nổi mà nhếch lên.
Thế là, người cá mặc một chiếc sơ mi lụa đen đơn giản nhưng sang trọng bước ra.
Làm gương mặt hắn thêm phần cao quý, quần tây ôm sát eo rất chặt.
Nếu tôi không hết tiền, e là đã muốn bao hắn rồi.
Ông chủ Triệu nháy mắt với tôi: “Trông như lần đầu làm việc này, thật sự ổn chứ?”
“Anh yên tâm, hắn rất nghe lời.”
Tôi vừa quay đi, người cá liền hạ gục một gã vừa đến bắt chuyện.
Rượu đổ văng tung tóe.
Khí tức bạo lực bao quanh toàn thân, ánh mắt sắc bén quét sạch đám người muốn tiếp cận hắn.
Trời ạ, tôi bảo anh đi tiếp khách, chứ đâu phải phá quán!
Thế là tôi và người cá bị ông chủ Triệu tống ra ngoài.
Ngồi trước cửa quán bar từng tiêu xài vô độ, nhìn tờ hóa đơn bồi thường hơn vạn tệ.
Người cá ngồi bên cạnh khóc rấm rứt: “Họ bắt nạt tôi.”
Tôi thấy trời sập rồi!
Anh đánh người ta chảy máu, giờ lại nói bị bắt nạt?
Người cá còn dùng tay áo tôi lau nước mắt, sau đó dứt khoát úp cả người lên tôi mà khóc.
Đôi mắt đỏ hoe, hắn hỏi: “Có phải cô chê tôi là gánh nặng không?”
Đúng là chiêu lấy nước mắt để trói buộc.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.