Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

3:39 chiều – 18/09/2025

Anh nói tiếp:
“Cậu lái xe, đưa Lục Du về nhà trước.”

Tôi khẽ đáp, chuẩn bị đưa cậu ấy đi.

Thế nhưng khi Lục Du báo địa chỉ, tôi sững sờ.

Cậu ấy sống ngay cạnh nhà Phó Duẫn Thanh.

“Anh Lệnh?”

“À… vừa rồi mải nghĩ chuyện khác, đi thôi.”

Nửa tiếng sau, đến nơi.

Lục Du tháo dây an toàn, mỉm cười hỏi:
“Cảm ơn anh Lệnh, có muốn xuống uống tách trà không?”

Có lẽ do trời nóng khiến đầu óc tôi chập mạch, tôi lại gật đầu đồng ý.

Lục Du mời tôi ngồi trên sofa, còn mình đi rót trà.

Tôi theo bản năng đảo mắt quanh phòng, bất chợt nhìn thấy vài thứ quen thuộc.

Chiếc vest bị bẩn ba ngày trước đang treo lơ lửng nơi ban công, theo gió khẽ đong đưa.

Chú thỏ bông quàng khăn hồng nằm gục trên tủ.

Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đau khiến suy nghĩ xoay cuồn cuộn.

Có lẽ chỉ là đồ trùng mẫu thôi.

Chắc chắn tôi đã nhận nhầm.

Thế nhưng, mọi lời tự an ủi đều tan biến khi nghe câu nói của Lục Du.

“À, đúng rồi, anh ấy nhờ tôi tiện thể mang áo trả lại cho anh.”

5

Anh ấy là ai, không cần nói cũng rõ.

Tôi cứng đờ nhận lấy chiếc áo rồi ra về. Về đến nhà, ngồi ở sofa rất lâu, ngón tay vô thức vuốt ve cổ áo vest mấy lần.

Giơ tay lên khứu giác lập tức bị đánh thức, mùi hương ùa vào.

Tôi đã từng ngửi thấy mùi này bên cạnh Lục Du.

Ngọt ngào, quấn quít, như rượu anh đào.

Không giống Beta, dù có xịt loại nước hoa được chọn kỹ đến đâu cũng che không hết bản chất vô vị, nhàm chán.

Tôi không khỏi cười khẩy cay đắng — ngay khi biết cốt truyện, tôi đã tự nhủ phải giấu kín tình cảm với Phó Duẫn Thanh, không dám vượt quá ranh giới.

Tưởng mình có thể chịu đựng cho đến khi anh có hạnh phúc của mình.

Vậy mà chỉ một chiếc áo khoác, một mùi hương, đã khiến tôi tan nát.

Mắt tôi vô hồn nhìn về phía trước, mãi tới khi điện thoại reo mới giật mình.

“Về tới chưa?”

Là Phó Duẫn Thanh.

Tôi mím môi: “Phó tổng còn việc gì ạ? tôi sẽ về công ty ngay.”

Anh cười nhẹ:

“Không có gì. Gọi để bảo cậu nghỉ ba ngày có lương. Cuối tuần tôi đi gặp bên Vũ Thị về dự án khu nghỉ dưỡng, để Lục Du đi cùng là được, cậu nghỉ ngơi cho tốt. Nghe lời, về tôi sẽ thưởng thêm cho cậu một tháng lương.”

Trong lòng chợt trống rỗng.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Tôi chớp mắt, cất tiếng nghẹn ngào: “Vâng, Phó tổng.”

Có tiếng tút tút trong ống nghe, tôi tắt màn hình, vứt chiếc vest vào thùng rác.

Có lẽ thật sự đến lúc phải rời đi rồi.

Suy nghĩ đó nhanh chóng được chứng thực.

Phó Duẫn Thanh kéo Lục Du vào nhóm làm việc của tổng giám đốc:

【@mọi người nhanh chóng bàn giao tư liệu dự án khu nghỉ dưỡng cho Lục Du.】

Ngón tay tôi treo lơ lửng trên bàn phím rất lâu, cuối cùng chỉ gõ được một chữ “Đã rõ”.

Nhưng chưa kịp thu xếp xong tài liệu, đồng nghiệp Tiểu Từ đã nhắn:

【Anh Lệnh, Phó tổng ý gì vậy, dự án khu nghỉ dưỡng từ trước đến giờ không phải do anh phụ trách sao? Sao bỗng chuyển cho trợ lý Lục vậy?】

【Mới vào đã hưởng thưởng, cuối cùng tiền thưởng ai nhận? Lấy xong quăng luôn cũng không cần lễ phép vậy!】

Nhìn những dòng chữ bộc lộ bất bình ấy, vị đắng trong lòng tôi dâng tràn.

Ngay cả Tiểu Từ — người tôi dìu dắt mới có hai năm — cũng biết hậu quả của việc chuyển giao công việc như vậy, huống hồ là Phó Duẫn Thanh.

Tôi cúi đầu, lấy đầu ngón tay lau vệt nước trên màn hình rồi đáp:

【Được rồi, rút lại đi, làm theo sắp xếp của Phó tổng.】

Tiểu Từ một lúc gửi bốn loạt ảnh meme ra xả giận rồi mới chịu rút lại.

Tôi im lặng vứt điện thoại sang một bên, mở máy tính, đóng gói tài liệu chuyển cho Lục Du.

Cùng lúc đó, tôi viết xong đơn từ chức.

Nhưng tôi không nộp ngay.

Trong lúc anh còn bận rộn, anh khó lòng đến mức hỏi han — chờ đến khi anh thực sự bận, sẽ là thời điểm tốt nhất.

6

Trong bốn ngày tiếp theo tôi vẫn đi làm như bình thường.

Điều duy nhất khiến tôi không quen là mỗi ngày đều thấy Lục Du xuống khỏi ghế phụ bên cạnh Phó Duẫn Thanh.

May mà việc dọn nhà thuê và chuyển chỗ chia lạc phần nào sự chú ý của tôi.

Thời gian trôi vùn vụt, đến chiều thứ sáu, Phó Duẫn Thanh gọi riêng tôi vào phòng:

“Ngồi đi.”

“Tôi nghe được vài lời đồn, Lệnh An, đừng nghĩ nhiều. Tiền thưởng của cậu sẽ không mất một xu, tôi đưa Lục Du đi có lý do khác.”

Tôi gật đầu:

“Phó tổng lo lắng thái quá, đều vì công ty mà thôi.”

Thấy tôi phản ứng bình thản, anh cau mày, nối mạch giải thích mấy câu:

“Cậu luôn là người tôi quan tâm nhất. Yên tâm, không ai có thể vượt qua vị trí của cậu.”

Lời nói êm tai nhưng chẳng vào đâu, tôi chỉ biết Phó Duẫn Thanh đã chọn.

Từ đó trở đi kết quả chỉ có hai khả năng: không lần nào nữa, hoặc vô số lần.

Cốt truyện đã định, Alpha không thể chống lại sức hút của Omega định mệnh.

Tôi ngước nhìn anh một cái thật sâu rồi trở về chỗ làm.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận