Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 10

4:11 chiều – 16/09/2025

29
Sao tôi có cảm giác bị lừa thế này…
Thôi kệ, chuyện cưới tính sau.
Bây giờ có Trình Các—thủ khoa quân viện bảo hộ tôi, tín chỉ học phần chọn thêm cứ lấy thôi.
Ngày thứ tư: 【Số người sống sót trong môn chọn học: 8】
Ngày thứ năm: 【Số người sống sót: 1】
Ngày thứ sáu: 【Số người sống sót: 1】
Ngày thứ bảy, rạng đông sắp tới.
Trình Các dẫn tôi xuống núi, tới chỗ sườn dốc, anh nhảy xuống trước, rồi dang tay ra đón tôi.
Xét làm Alpha tôi không sợ độ cao ấy, nhưng có lẽ nụ cười của Trình Các chói mắt, tôi liền vô thức nhảy vào lòng anh.
Rồi—
Trình Các ngất lịm như hoa rũ.
Với đội y tế tới cùng có cả đội hộ vệ hoàng gia.
“Người này tấn công Thái tử, gây chấn thương nặng đầu Thái tử khiến bất tỉnh, tạm giam chờ xử lý.”
Tôi bị còng tay.
Nghê Tuyết Thanh trực tiếp còng tay, tôi chưa từng thấy chị đối với tôi lạnh lùng như vậy.
Tôi hoang mang: “Chị, em không có…”
Nghê Tuyết Thanh bảo tôi im.
Sống hai kiếp, đây là lần đầu tôi vào ngục.

30
Ngục tư của hoàng gia.
Căn phòng vuông vức, tối om đến nỗi đưa tay cũng không thấy, ngoài bốn bức tường chẳng còn gì khác.
Tứ chi tôi bị xiềng, ngồi trên đất, đầu óc toàn là cảnh Trình Các bất tỉnh.
Dĩ nhiên không phải tôi đập anh ấy ngất; trước kia ở điện ngủ, Trình Các vẫn hay ôm tôi chơi.
Ngay khoảnh khắc tôi nhảy xuống, ánh mắt Trình Các thoáng trống rỗng, anh chỉ kịp duỗi tay đỡ lấy đầu tôi, rồi cùng tôi ngã nhào.
“Cạch—”
Cửa phòng giam khẽ mở, một tia sáng lọt vào.
Tôi vô thức nhắm mắt.
“Vũ Bạch.”
Tiếng người rất nhẹ.
“Chị…”
Nghê Tuyết Thanh quỳ xuống, tay đặt lên má tôi: “Xin lỗi, chị ngày trước trông có cục cằn với em. Bây giờ bệ hạ và Thái tử đều đang bất tỉnh, đại ca đã đi hội chẩn rồi.”
“Đừng sợ, không lâu đâu, chờ Thái tử tỉnh em sẽ được thả.”
“Hoàng hậu là nhánh nhà họ Cố, đội trưởng hộ vệ cũng là người nhà họ Cố.
Chị chỉ có thể thể hiện nghiêm khắc trước công chúng mới có khả năng tham gia việc này, có thể đặt em dưới sự bảo hộ của chị.”
“Em biết rồi.”
Nghê Tuyết Thanh ôm chặt tôi rồi vội rời đi.
Tôi ngồi trong bóng tối, tâm tư rối bời.
Nhà họ Cố?
Kiếp trước không có chuyện bệ hạ và Trình Các bất tỉnh như vậy, chẳng lẽ nhà họ Cố đang làm liều muốn chết cùng nhau?
Kiếp này Trình Các đối phó với nhà họ Cố còn sớm và gắt hơn trước.
Cố Phàm đã bị giam trước cuộc khảo hạch của tôi, mấy người bạn của nữ minh tinh kia vì vậy được bình an vô sự.
Bây giờ người thừa kế mới của nhà họ Cố… hình như là người tên Cố Lệ.

31
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Cố Lệ vẫn là dáng vẻ ấy, tóc đen dài thẳng, váy đen, môi đỏ rực lửa.
Đội trưởng đội hộ vệ chiếu thẳng ngọn đèn pha chói mắt vào tôi, tôi theo bản năng nhắm mắt lại.
“Thái tử phi, kẻ mưu hại điện hạ chính là hắn.”
Cố Lệ phất tay: “Biết rồi, lui xuống đi.”
—Thái tử phi?
Tôi không nhịn được mà mở mắt ra, bị ánh sáng lóe qua lại vội vàng nhắm chặt.
“Nghê Vũ Bạch?”
Cố Lệ khẽ cười: “Chính cậu đã tố cáo Cố Phàn với điện hạ? Thật sự cảm ơn cậu nhé, giúp tôi tiết kiệm không ít việc. Người cậu sắp xếp coi như uổng công, vốn còn định cho Cố Phàn lên trang đầu kia.”
Thì ra cái minh tinh nhỏ kia là người của Cố Lệ…
“Có điều— quyến rũ tôi, phá hỏng kế hoạch của tôi, cậu thật sự đáng ghét.”
Giọng người phụ nữ dần xa đi:
“Trình Các sẽ không tỉnh lại nữa. Tôi là Thái tử phi được Hoàng thượng chỉ định trước khi hôn mê, sau này sẽ dùng ống nghiệm mang thai con của Thái tử… Còn cậu, cứ ở đây suốt đời đi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

32
Ngọn đèn pha không bị mang đi.
Tôi không mở nổi mắt, cũng chẳng ngủ được.
“Khụ khụ, khụ.”
Tôi khó chịu đến mức nôn khan, trong lòng vô cùng hối hận vì kiếp trước không chịu làm nhiều việc chính đáng, biết quá ít về cuộc đấu tranh giữa Trình Các và nhà họ Cố, lại bỏ qua sự tồn tại của Cố Lệ.
Trình Các thật sự sẽ không tỉnh lại sao…
Tất cả là lỗi của tôi.
Tôi đã làm rối tung mọi thứ.
Không biết có liên lụy đến anh chị mình không…
Vạn vật tĩnh mịch, trong ngục chỉ còn vang vọng tiếng thở hỗn loạn của chính tôi.
Thà cứ chết đi còn hơn.
Chết rồi có quay lại được không? Hay vẫn bị Trình Các làm cho hôn mê?
Nhưng mà Trình Các… Trình Các…
Tất cả đều do tôi.

33
“Cạch—”
Không biết đã qua bao lâu.
Một ngày hay một tuần…
Trước mắt lại trở về bóng tối, có người loạng choạng quỳ xuống trước mặt tôi, mở xích sắt, lấy nước làm ướt đôi môi khô nứt của tôi.
Tôi không nhìn thấy, cũng không phát ra tiếng được, chỉ cần hơi cử động, đầu óc liền như kim châm.
“Điện hạ tránh ra, Vũ Bạch cần tiêm thuốc ngủ.”
Anh…

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận