6
Nước sát trùng lành lạnh lau qua tuyến thể in vảy rắn sau gáy Lục Chuẩn, khiến anh run lên một trận.
Trong tiếng thở ngày càng dồn dập của anh, tôi chuẩn xác đâm kim tiêm vào.
Thu được dịch tuyến thuận lợi, khi tôi chuẩn bị lấy thuốc ức chế thì dây trói trên người Lục Chuẩn lại bất ngờ lỏng ra.
Bên ngoài, Thẩm Ngộ là người đầu tiên phát hiện, vội vàng hét qua bộ đàm:
“ Bác sĩ Hướng, mau ra ngoài!”
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì.
Nhưng làn sóng pheromone cuồn cuộn quanh người cũng khiến tôi mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm.
Không dám chần chừ, tôi lập tức chạy về phía cửa phòng.
Nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào tay nắm cửa, một sức nặng nặng nề từ phía sau ập xuống, khe cửa vừa hé ra liền khép chặt lại.
Tim tôi đập loạn.
Tôi nuốt nước bọt, cứng ngắc quay đầu, liền thấy gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc của người đàn ông, xen lẫn một tia cố chấp quái dị.
Tôi thử gọi:
“ Thượng tướng Lục. ”
Anh rõ ràng không tỉnh táo, không nói lời nào, chỉ cúi đầu, khẽ hít lấy hít để ở cổ tôi.
Cuối cùng, anh thì thào:
“ Tiểu linh lan.”
Giọng rất nhẹ, nhưng tôi vẫn nghe rõ. Tôi bàng hoàng ngẩng lên, nhìn anh đầy khiếp sợ.
Linh lan – đó là pheromone của tôi.
Nhưng sao có thể?
Tôi đã sớm chẳng còn pheromone.
Lục Chuẩn nheo mắt, bỗng bật cười, nụ cười mang theo vẻ quỷ dị:
“ Tóm được em rồi.”
“ Lục Chuẩn. ”
Tôi run run gọi anh lần nữa, muốn kéo chút lý trí của anh trở lại.
Đuôi rắn chậm rãi siết quanh người tôi, trói chặt không thể động đậy.
Giọng anh nóng bỏng rơi sát tai:
“ Bé cưng, không đúng, em nên gọi anh là chồng.”
Cả người tôi như bị kéo trở lại đêm tối mịt mùng bốn năm trước, nơi dục vọng vô tận nhấn chìm tất cả.
Tôi gần như sụp đổ, miệng lắp bắp chẳng biết nói gì.
“ Lục Chuẩn, buông tôi ra, tôi không phải, anh nhận nhầm rồi… Đừng như thế, bây giờ anh không tỉnh táo, sau này anh sẽ hối hận…”
Nhưng mọi âm thanh đều bị chặn đứng khi cặp nanh sắc nhọn đâm vào tuyến thể.
Làn sóng pheromone gỗ đàn hương cuồn cuộn tràn vào cơ thể tôi.
Pheromone tưởng chừng đã chôn vùi theo tuyến thể hỏng hóc bỗng trỗi dậy, gào thét phá vỡ lồng giam, hòa quyện cùng hương gỗ.
Nước mắt sinh lý che mờ tầm mắt.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenNgay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Ngộ xông vào, nhân lúc Lục Chuẩn phân tâm, nhặt lấy ống thuốc ức chế trên đất, đâm thẳng vào tuyến thể anh.
Đuôi rắn đang siết chặt quanh tôi lập tức mất lực, Lục Chuẩn đổ gục ra sau.
Còn tôi cũng chẳng trụ nổi, ngất lịm đi.
7
Chuyện này đã đủ để xếp vào loại sự cố nghiêm trọng.
Với tư cách người bị hại, tôi được Liên minh và cha mẹ của Lục Chuẩn thay nhau đến thăm hỏi.
Các loại thực phẩm bổ dưỡng đắt tiền cứ thế được đưa tới ào ào.
Nhưng tôi hiểu rõ, họ chỉ muốn dàn xếp êm thấm.
Theo Luật bảo hộ omega, nếu tôi truy cứu, Lục Chuẩn phải chịu trách nhiệm hình sự.
Song, ai có đầu óc đều sẽ không chọn cách “tổn người tám trăm, hại mình một ngàn” như thế.
Cho dù tôi làm tới cùng, Lục Chuẩn cùng lắm cũng chỉ bị giáng chức, giam giữ vài ngày.
Còn tôi – một kẻ không gia thế, không hậu thuẫn – chẳng những mất việc, mà còn có thể bị gia tộc Hổ mang chúa điên cuồng trả thù, nặng thì ngay cả thủ đô cũng chẳng đứng nổi chân.
Trời biết, một omega như tôi, từ thôn quê hẻo lánh đi đến thủ đô, rồi còn tìm được công việc thể diện lại có thu nhập cao thế này, đã phải nỗ lực bao nhiêu.
Lúc còn mang thai Hướng Dự Tinh, tôi không thể xóa dấu, đành nghỉ học, lẩn trốn khắp nơi, để nuôi sống bản thân, tôi từng quét đường, bưng bê, rửa bát – việc bẩn việc nặng gì cũng làm.
Sau khi sinh Dự Tinh, tôi nghĩ không thể để con theo mình sống lang bạt cả đời, nên mới xóa dấu, rồi trở lại học tiếp.
Đến khi bạn cùng lớp ở mẫu giáo chê cười rằng Dự Tinh không có cha Alpha.
Nó luôn tự hào đáp:
“ Thì sao chứ? Ba tớ là omega duy nhất được Liên minh tuyển dụng, còn lợi hại hơn tất cả cộng lại.”
Đó cũng là cách duy nhất tôi có thể bù đắp cho một đứa trẻ sinh ra trong gia đình khuyết thiếu như Dự Tinh.
Huống chi, nếu mọi chuyện thực sự ầm ĩ, gia tộc Hổ mang chúa chắc chắn sẽ phát hiện ra bí mật thân thế của Dự Tinh.
8
Sau khi nhận được khoản bồi thường hậu hĩnh, tôi biết đủ mà dừng.
Trong phòng bệnh, Thẩm Ngộ đưa cho tôi kết quả kiểm tra, gượng gạo an ủi:
“ Bác sĩ Hướng, chuyện gì cũng có mặt tốt, cậu xem, các chức năng của một omega trên người cậu đều đang dần hồi phục, cũng coi như họa có phúc.”
Có lẽ là nhờ sự kích thích từ pheromone của Lục Chuẩn, di chứng do tổn thương tuyến thể bao lâu nay lại kỳ diệu dần hồi phục.
Nhưng với tôi, đây chẳng phải tin vui.
Tôi thà cứ như hiện tại.
Không pheromone, không phát nhiệt, làm việc gì cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tôi biết Thẩm Ngộ có ý tốt, nên không phản bác, chỉ nở một nụ cười gượng gạo.
Đúng lúc này, Lục Chuẩn đẩy cửa bước vào.
Gần như cùng lúc nhìn thấy anh, tôi lập tức thu lại nụ cười, thay bằng sự cảnh giác toàn thân.
Tôi không biết anh có nhớ những gì đã xảy ra hôm đó không.
Liệu có nhận ra tôi không.
Tôi chẳng dám nghĩ đến hậu quả nếu anh nhận ra.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.