Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 1

8:51 chiều – 11/09/2025

Tôi là một omega bình hoa di động trong trò chơi kinh dị.

Ba nam chính bệnh kiều coi tôi như búp bê mà nâng niu chiều chuộng.

Còn tôi thì coi họ như chó mà huấn luyện, tùy ý sủng hạnh.

Khi bọn họ ngoan ngoãn quỳ dưới chân tôi, tôi chợt nhìn thấy loạt bình luận tràn trên màn hình:

【Phiền chết, tên pháo hôi này sao vẫn chưa chết vậy.】

【Hắn tưởng mình có thể dỗ yên ba boss thì hay lắm sao?】

【Chờ nhân vật chính thụ xuất hiện đi, đến lúc đó hắn sẽ bị hút khô.】

【Ừ, thậm chí còn bị moi cả mắt đem tặng cho thụ bảo bối làm lễ vật.】

Chân tôi bỗng chốc nhũn ra, lập tức cầu xin cậu bạn thanh mai trúc mã – cũng là một người chơi trong game – hãy dẫn tôi rời đi.

Nhưng ba kẻ bệnh kiều lại liên kết với nhau, lạnh lùng nhìn tôi:

“Có phải chỉ cần chúng ta giết chết chồng mới của em?”

“Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời không.”

01

“Bảo bối, hôm nay sao lại đẹp như vậy chứ.”

Tôi dùng mũi chân khẽ nâng cằm thiếu niên tóc đen mắt mèo, đuôi mắt Hắn ửng đỏ.

“Tiểu Hoài.”

Hắn nuốt khan, cúi xuống hôn mu bàn tay tôi, bả vai khẽ run rẩy.

“Xin em… xoa đầu tôi đi.”

“Người em thơm quá, là mùi kẹo sữa.”

Tôi chỉ dùng ngón tay lướt nhẹ qua hàm răng nhọn, hắn lập tức run rẩy, ánh mắt tràn đầy khát vọng.

“Muốn không?”

Thiếu niên bản năng liếm lấy ngón tay tôi, còn tôi thì đưa tay kia luồn vào tóc hắn.

“Muốn… muốn nhiều hơn.”

Đúng lúc ấy, một chàng trai lạnh lùng âm u khác cũng bước tới. 

Hắn quỳ bên trái, kề sát mặt, khẽ liếm lên gò má tôi.

“Khó chịu quá… Tiểu Hoài, chạm vào anh đi.”

Dưới mắt hắn có một nốt ruồi nhỏ, bàn tay lạnh băng.

“Em chỉ thích bọn họ, không thích anh sao?”

Người thứ ba là một chàng trai trẻ trung, vẻ ngoài đơn thuần nhưng ánh mắt lại câu hồn, vành mắt đỏ hoe.

“Bảo bối, sao em không chạm vào anh?”

Tôi dùng chân khẽ cọ lên đùi hắn, ánh mắt hắn lập tức thay đổi, trở nên ướt át mà nguy hiểm.

“Tiểu Hoài…”

Ngay khi bầu không khí đang bùng cháy, dòng bình luận lại hiện ra:

【Phiền chết, pháo hôi này sao chưa chết?】

【Hắn tưởng mình dỗ được ba boss thì giỏi lắm sao?】

【Chờ thụ bảo bối xuất hiện đi, hắn sẽ bị moi tim hút máu.】

【Đúng rồi, thậm chí còn bị khoét mắt làm quà tặng thụ.】

Tôi ngây người, môi hé mở run rẩy. Sao có thể như vậy?!

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

“Em sao thế?” Thiếu niên mắt mèo bất ngờ chạm nhẹ vào môi tôi.

“Có phải thằng nhóc lạnh lùng kia làm em khó chịu không?”

Tôi hoảng hốt.

Lần đầu rơi vào trò chơi kinh dị này, từ những cánh cửa máu, viện tâm thần bỏ hoang, đủ loại phó bản đáng sợ, tôi chỉ dám trốn trong tủ, không dám ra.

Nhưng tôi dần dần phát hiện, mấy đại boss này lại có hứng thú với tôi.

Mỗi khi tôi cầm dao bảo vệ bản thân, ánh mắt họ càng thêm thèm khát.

“Tiểu Hoài, người em thơm quá…”

Hay là, họ mê luyến cảm giác được tôi an ủi.

Bọn họ vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, nhưng vẫn chịu ngồi chung một chỗ chỉ để tranh giành tôi.

Làn da trắng mịn của tôi luôn được họ nâng niu cưng nựng.

Dần dà, tôi trở thành một “thiên sứ” trong trò chơi vô hạn này.

Người chơi nào được tôi che chở đều có thể thông quan.

Ngoài cửa phòng tôi lúc nào cũng có kẻ quỳ lạy như tín đồ.

Tôi thường xuyên “dạy chó”, mỗi khi xoa đầu, khen ngợi, bọn họ đều trở nên điên cuồng.

Chàng trai lạnh lùng ôm chặt lấy eo tôi, giọng trầm khàn:

“Anh muốn em. Gần đây anh khó chịu lắm.”

“Em biết mà… anh không giống bọn họ. Anh có cảm giác gấp đôi.”

Cổ họng hắn trượt lên xuống, ánh mắt dính chặt tôi không rời.

“Những ngày này em ở cùng bọn họ, hôm nay cũng phải đến lượt anh rồi, bảo bối.”

【Cười chết, hắn khó chịu là vì sắp phải nhận chủ thôi!】

【Chuẩn rồi, thụ bảo bối sắp ra sân rồi!】

【Tên lạnh lùng này trung thành nhất, đến lúc đó sẽ tự tay lột da pháo hôi làm quà!】

Tôi bật khóc, ôm chặt lấy thiếu niên mắt mèo.

“Hôm nay… tôi chỉ muốn ở bên cậu ấy thôi.”

2

Hắc Xà không chịu, gương mặt âm trầm:

“Rõ ràng hôm nay là đến lượt tôi!”

Thiếu niên Mắt Mèo lại vui vẻ, cái đuôi đặt vào lòng bàn tay tôi.

“Bảo bối, nó nhớ em rồi.”

Đuôi khẽ run lên.

Hắn ta kề sát bên má tôi, chiếc răng nanh nhỏ cọ nhẹ vào cổ, còn khiêu khích liếc sang Hắc Xà.

“Bảo bối là thể chất dễ thụ thai, để em ấy quen với mùi hương của chúng ta đi.”

“Em nói xem… sẽ là ai khiến em có con trước?”

Thanh socola trong tay tôi rơi thẳng xuống đất.

【Phì phì phì, bảo bối của chúng ta mới là omega thuần chủng thực sự!】

【Tên pháo hôi này chỉ là công cụ để phát tiết thôi.】

【Đúng vậy, tôi nhớ rõ khi bảo bối xuất hiện, bọn họ căn bản không cho ai động vào, còn xé mặt nhau thành tu la trường cơ mà. Nhìn lại ở đây, pháo hôi được yêu chiều quá đấy.】

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận